Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 111: Anh cũng muốn buông tay sao?




Còn có đứa trẻ, mẹ của đứa trẻ, cô vẫn nghĩ mình không quan tâm gì cả, chỉ biết ỷ lại và cảm kích Lục Niên, nhưng mà gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn như tiên đồng cứ hiện lên cô liền cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tuyệt vọng, rồi suy sụp lại trận.

Cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, Lục Niên muốn dắt cô dẫn

cô vào cuộc, có từng nghĩ tới một bức tường cao trong suốt đã dựng trước mặt không để cô bước vào.

Trong ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn ôn nhuận của anh. Lúc này, Kha Nguyệt chỉ muốn ấn nút tắt, sợ, sợ bản thân không cách nào mở miệng, SỢ anh nói ra lời tàn nhẫn.

“Lục Niên, em có lời muốn nói với anh, anh đang ở đầu?”

Kiềm nén nỗi run rẩy trong lòng, hai mắt Kha Nguyệt Cố mở to ép luồng chất lỏng ở trong mắt vào, cố gắng trấn tĩnh hỏi,

Một khoảng im lặng, bên tai nghe giọng nói của Lục Niên:“Anh đang ở dưới lầu.”

Kha Nguyệt giật mình cả người sững sờ, lấy lại tinh thần, đôi chân trần bước vội ra bên ngoài bàn công, đôi mắt hướng xuống, dưới ánh đèn đường mờ mờ một chiếc xe Lamborghini màu đen giội vào mắt cô.

Lá vàng khô rơi trên nóc xe, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.

Kha Nguyệt không thể đếm được hết số lá rụng, trái tim như bị cây kim nhọn từng phát đâm vào, sau đó rút ra nhưng không hề thấy máu mà vẫn khiến cô đau.

“Tại sao anh không lên đây?”

Nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao không mở đèn, Kha Nguyệt hơi đau lòng thì ra giữa hai người, cô cũng biết đau chứ không riêng Lục Niên.

“Anh nghĩ em không muốn gặp anh”- Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của anh, bất đắc dĩ nhưng lại có chút đau đớn. “Em tắt máy, Tiểu Nguyệt”

Giọng nói tao nhã của anh vang lên bên tai, xuyên thấu qua cơ thể cô thắt chặt trái tim cô khiến cô bất lực tựa vào cánh cửa, cô không muốn để anh nhìn thấy cô dù chỉ là một cái bóng.

“Lục Niên, chúng ta...”- Hay là thời đi.

Coi như chấm dứt, mọi chuyện như chưa xảy ra, thời gian để hiệu lực kết hôn vẫn chưa tới có thể vãn hồi được. Nhưng tại sao mấy chữ cuối cùng đó lại nghẹn ứ nơi cổ họng?

Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được một chữ, cổ họng khô khốc như bị một bàn tay to lớn. bóp chặt, dù cố giãy giụa cũng không có sức.

Lục Niên, tại sao anh phải xuất hiện trước mắt em, khiến em hết lần này đến lần khác gặp được anh, để em phải phụ thuộc vào anh, dần dần.. không thể rời khỏi

anh.

Biết rõ em không xứng với anh, nhưng em vẫn hy vọng xa vời mong muốn bên anh dù biết sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền toái. Em ích kỷ, em tham lam muốn có được sự ấm áp anh mang lại.

Ngay cả chính em cũng ghét bản thân mình, Lục Niên, tại sao anh cứ phải cố chấp như thế, nhất định phải là em?

Co rúc người sau tấm rèm cửa, Kha Nguyệt giấu đầu vào trong khuỷu tay, điện thoại trong tay vẫn giữ

liên lạc nhưng cô đã không còn sức, không còn đủ dũng khí để dứt khoát nói ra.

Tiếng bước chân người vang lên, Kha Nguyệt lo sợ ngẩng đầu, bên trong căn phòng sáng ngời, Lục Niên tạo nhã đứng trước cô, mái tóc ngắn đen, trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, anh cúi đầu, dùng đôi mắt yêu thương, dịu dàng bao phủ khắp người cô.

Nhìn hai mắt cô ửng hồng đẫm lệ, Lục Niên áy náy thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương đó, gằn từng chữ một: “Chúng ta có nên chấm dứt hay không sẽ do anh quyết định, Kha Nguyệt em có hiểu không?”

“Lục Niên, giữa chúng ta có quá nhiều trở ngại, cha mẹ, gia tộc, thân phận, tất cả mọi thứ, còn có... đứa trẻ. Anh nghĩ chúng ta có thể nghĩa vô phản cố? Lục Niên, dù em không yêu anh nhưng luôn hy vọng vào cuộc hôn nhân giữa chúng ta, nhưng mà lúc này em hoài nghi có nên tiếp tục hay không, ư...”

Bờ môi lành lạnh nặng nề áp vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn không để cô vì đau khổ tức giận mà thối lui, hai mắt đen lành lạnh, mang theo chút oán giận đập thẳng vào đôi mắt to của cô, trừng phạt cắn cắn cánh môi mềm mại của cô.

“Vì sao không thể nghĩa vô phản cố? Chẳng lẽ vì em đã từng bị bỏ rơi? Hay bởi vì anh có đứa con?”

Thái độ nhẹ nhàng bình thản mọi ngày khi đối mặt với sự tuyệt vọng của cô thì hoàn toàn tan rã, bá đạo giữ lấy môi cô, ép cô hé mở răng, trong lúc cô đang kinh ngạc thì tiến quân thần tốc, giống như dụ hoặc chạm nhẹ vào đầu lưỡi của cô, đôi môi hoàn mỹ nhẹ nhàng yêu thương ép cánh môi của cô tới sưng đỏ.

==

“Kha Nguyệt, anh thật lòng muốn ở bên em.”

Anh ở trên môi cô nhẹ giọng thì thầm, là thật lòng cũng được, là giả cũng được, khi anh hôn cô, cô đã chấp nhận nhắm mắt lại.

Đứa trẻ, có thể không quan tâm sao? Lục gia phản đối thật sự không cần để ý?

Trong lúc cô bất lực tối tăm nhất, Lục Niên như luồng ánh sáng mặt trời xông vào trong cô. Lúc này muốn trục xuất anh ra khỏi thế giới của mình, cô đã không còn khống chế được cục diện.

Lục Niên thì thoát khỏi sự kiểm soát của Kha Nguyệt, còn cô lại bị anh giữ lại trong lòng bàn tay.

Cô có yêu anh không?

Đôi môi chua xót kéo ra, trên môi là lửa nóng triền miên, không khống chế được nâng hai tay vòng lấy chiếc cổ trắng nõn của anh, kiễng mũi chân, chủ động hôn.

Dù ngày mai hai người mỗi người đi mỗi ngã, thì lúc này cô muốn hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của Lục Niên, ích kỉ chiếm lấy nó, dùng sự ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng

Hàng lông mi thon dài của Lục Niên run lên, cơ thể hơi nhấc lên mỉm cười, sau khi nhận ra hành động của cô liền ôm cô vào lòng, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn tay còn lại đè sát sau ót cô, không còn nhu tình tựa nước mà cuồng dã khát vọng hôn cô.

Tiếng thở dốc dồn dập nặng nề vang lên bên tai, Kha Nguyệt hơi khó thở để mặc cho anh dẫn dụ cô, đầu lưỡi của cô và anh quấn lấy nhau, mật ngọt tràn ra khắp nơi, khi cô nghĩ mình không thở được nữa mà chết thì

anh đột nhiên rời khỏi mối cô.

Luồng không khí mát mẻ phả vào ngũ quan nóng bỏng của cô khiến cho trái tim đập loạn cào cào từ từ trở nên bình thường, hai mắt ửng đỏ nhìn về phía Lục Niên đang thở gấp.

Anh khẽ cong môi rất tao nhã mà bình thản, dường như kẻ vừa không kiềm chế được hôn lấy cô là một người khác, trước ánh mắt xấu hổ của cô, người đó nhoài người hôn lên vầng trán trắng trẻo

“Kha Nguyệt đừng bỏ chạy được không? Không phải chỉ có mình em sợ hãi, anh...”- Thoáng ngừng lại, khớp xương rõ ràng trên ngón tay kéo nhẹ sợi tóc dính trên môi cô, trong mắt hiện lên đau thương: “Nếu em không kiên cường anh cũng sẽ sợ hãi”