Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 106: “Bảo Bảo nhớ ba có đúng không?” 




Đôi chân trắng như tuyết nhảy lên nhảy xuống trên tấm nệm nhung, cơ thể bé nhỏ chạy về hướng bên khay trà, hai cánh tay ngắn ôm một con chuột lông xù màu vàng thi thoảng phát ra tiếng kêu xèo xèo

“Cháu ngoan đến đây với bà nào!”

Gương mặt của bà Lục lúc nãy khi nhìn Kha Nguyệt như miên lý tàng châm, vừa nhìn thấy kim tôn bảo bối liền cười không khép miệng, là một bà nội hiền lành.

Bảo Bảo chần chừ bước chậm lại, chiếc răng trắng nhỏ cắn môi hồng, hai hàng lông mày rối rắm chau lại nhau, đôi mắt đen sáng như ngọc nhìn Kha Nguyệt và bà Lục, cuối cùng lại nhìn về phía Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt có thể thấy ánh mắt của đứa trẻ dừng trên người mình hơi luống cuống, bối rối nhìn bà Lục. Sắc mặt bà Lục không phải tốt lắm, nụ cười yếu ớt mất đi, nhàn nhạt cầm tách trà xuống.

Bảo Bảo đột nhiên vươn tay đặt con chuột lông màu vàng để vào tay Kha Nguyệt, hai bàn tay mũm mĩm cầm lấy tay kia Kha Nguyệt bảo cổ sờ đầu nó, trên gương mặt bầu bĩnh nở nụ cười thuần khiết.

Nhìn đôi mắt đen to tròn và nụ cười Kha Nguyệt cũng bị sự thuần khiết chân thật làm cho rung động, làm theo đứa trẻ, nhẹ nhàng mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, theo bàn tay nó vuốt ve con vật màu vàng, không quên tán dương: “Rất dễ thương.”

Hai mắt Bảo Bảo sáng như sao, chớp chớp hàng lông mi dày nhẹ nhàng run lên, hai má phấn hồng, ánh mắt sung sướng, bàn tay nhỏ bụ bẫm giữ lấy tay Kha Nguyệt tính bò lên người cô.

“Bảo Bảo, không được làm loạn”- Giọng bà Lục trở nên nghiêm khắc, đôi mắt ôn hòa cũng có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm hành động của Bảo Bảo cau mày lại.

Kha Nguyệt bị kẹp ở giữa, nửa ôm đứa trẻ ngồi trên người mình, còn lại đang ngồi trên thảm ôm lên

“Bảo Bảo, nếu không ngoan, tối nay ba ba cháu sẽ không tới”.

Quả nhiên nghe tới hai chữ ba ba, hai mắt Bảo Bảo sáng lên, rõ ràng ba ba có sức hấp dẫn lớn, nó hướng đôi mắt mâu thuẫn về Kha Nguyệt vặn vẹo đôi chân mày thanh tú như suy nghĩ nên chọn hay bỏ cái gì. Tựa như tiểu đại nhân, thật đáng yêu và thông minh.

“Bảo Bảo.”

Khi bà Lục lại kêu to, Bảo Bảo cắn môi quyết định, tự giác rời khỏi người Kha Nguyệt, đón lấy con chuột chạy như điên về phía bà Lục.

“Đến với bà nào!”

Bà Lục gần gũi ôm lấy Bảo Bảo, hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh, cọ cọ mặt vào đầu Bảo Bảo, dịu dàng nói:

“Bảo Bảo nhớ ba có đúng không?”

"Da.”

Chiếc đầu nhỏ gật gật, trong mắt lóe lên tia sáng chân thành. Lúc ở trong lòng bà Lục vẫn không quên liếc trộm Kha Nguyệt, cùng với con chuột trong lòng cũng dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Kha Nguyệt.

Nhìn hai người thân thiết, Kha Nguyệt cũng cảm thấy rỗi rãnh, nhưng tốt nhất không nói chen, dù sao trong mắt bà Lục cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, nói quá nhiều lại bị hớ.

“Bảo Bảo, hôm nay có khách tới cha, Bảo Bảo mau nói cho cô biết, ba Bảo Bảo tên gì?

Bà Lục cưng chiều siết chặt má phấn Bảo Bảo, đem Bảo Bảo ôm vào lòng, khóe mắt mỉm cười liếc nhìn Kha Nguyệt.



chapter content