Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 105: Ta có nên phản đối không?






Bà Lục như tự nhiên thăm hỏi nhưng khiến Kha

Nguyệt lúng túng, vội vàng sắp xếp ngôn từ suy nghĩ trả lời sao cho đúng, không để bà Lục giận dữ.

Bà Lục thầm thì ôn nhu nói: "Người trẻ tuổi cũng nên quen nhiều bạn bè, Tiểu Niên bận công việc cả ngày ngay cả bạn bè cũng không có."

Ta cũng đã dặn nó rất nhiều lần, bảo người còn trẻ nên tham gia nhiều thứ. Lúc này có thể quên được một người tri thức lễ nghĩa

Kha Nguyệt nghe những lời tâm sự của bà Lục không hiểu, chỉ phối hợp nói: “Di Lục quá khiêm tốn rồi, thanh niên tài cao như Lục Niên không biết có bao nhiêu danh môn tiểu thư muốn gả”.

Dĩ nhiên cô lúc này không dám nói mình là VỢ Lục Niên trảnh nghịch phải mông CỌP, chọc giận bà Lục, không có gì vui.

Bà Lục ưu nhã cười khẽ, nghe Kha Nguyệt tán dương Lục Niên cũng không đắc ý, đem chén trà đặt xuống, tò mò hỏi: “Nghe nói, Kha tiểu thư từng gặp qua Lý tiểu thư?”.

Lý tiểu thư? Trí nhớ lui về nửa tháng trước, ở tiệm cà phê vô tình gặp Lục Niên, lúc đó có thành nữ trung hào kiệt làm lá chắn ngăn cản Lục Niên hẹn hò.

“Vâng, từng gặp một lần.”

Nghe Kha Nguyệt thừa nhận, Bà Lục hài lòng nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp hơi cười liếc nhìn hai tay để trên gối của Kha Nguyệt đang tạo thành quả đấm.

“Lý tiểu thư là cô gái tốt mà ta đã chọn lựa trong ngàn vạn người cho Lục Niên, dù sao cũng là du học trở về, là người đứng đắn, có giao giáo, cùng Lục Niên môn đăng hộ đối. Gần đây, Lục Niên lại bận rộn công việc, lạnh nhạt với người ta, Kha tiểu thư nếu có cơ hội nên khuyên nhủ Lục Niên thay lão bà này, tuổi cũng không nhỏ cũng nên bàn chuyện hôn sự.”

Bà Lục nói xa nói gần không chỉ châm chọc Kha Nguyệt, cũng muốn khiến cô liên quan vào, chỉ cần một gậy mà lật tung thuyền

Sắc mặt Kha Nguyệt khiêm tốn nhưng da lại méo mó, đầu gối tựa trên nệm da hơi biến hình nhưng cô vẫn cố nén cười gượng:“Lục Niên là người trưởng thành, dì cũng biết chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn nếu không sẽ phản tác dụng

Bà Lục không ngờ Kha Nguyệt lại chống đối, nụ cười trên mặt cứng đờ, không che giấu nổi vẻ giật mình nhưng lại thư thả nói tiếp:“Lời của Kha tiểu thư nói rất đúng, nhưng nếu xử lí theo tình cảm về sau người chịu thiệt là mình, ta có nên phản đối không?”

Nhìn vào ánh mắt sâu xa của bà Lục, Kha Nguyệt liền cảm thấy rất chật vật giống như bị ánh mắt tinh nhuệ của bà Lục nhìn thấu từng chút một, không biết nên trả lời ra sao.

Bà Lục xem như không thấy dáng vẻ khổ sở của Kha Nguyệt, chỉ im lặng nhấp chén trà từ từ thưởng thức, bên trong định tỏa ra một luồng không khí bất thường

“Xèo xèo...”

“Xèo xèo.”

Một tiếng động nhỏ cổ quái phá vỡ sự yên tĩnh trong đình, Kha Nguyệt mơ màng chớp mắt không dám trước mặt bà Lục vô lễ nhìn quanh. “Xèo xèo...”

Kha Nguyệt có hơi đau đầu là tiếng gì vậy, giống như tiếng chuột kêu, nhưng ban ngày ban mặt con chuột nào dám ra ngoài?

Bà Lục để tách trà xuống, nhìn về phía sau lưng Kha Nguyệt, khóe môi giãn ra mỉm cười đầy yêu thương, thân mật kêu: “Bảo Bảo, có phải nhớ bà nội không? Lại đây?”

Bảo Bảo, là đứa trẻ cô vừa nhìn thấy ở trước nhà sao?

Kha Nguyệt quay đầu nhìn theo đôi mắt hiền lành của bà Lục, một đứa trẻ cuộn mình trong tấm thảm, hai đôi chân nhỏ đạp loạn bò lên thảm.