Buổi chiều sau khi hoàn thành công việc. Đường An đứng dậy khỏi ghế nóng. Anh cầm theo chiếc áo khoác thân dài trên ghế, cứ thế mà ra khỏi phòng làm việc.
“Giám đốc, chào anh.”
“Chào.”
Một đám nhân viên đi qua nhìn thấy Đường An ai cũng cúi đầu chào ngoan ngoãn, trên môi là nụ cười tươi. Gần như tất cả các nhân viên cũ hay mới trong công ty, dù có chồng hay là chưa có chồng đều mơ tưởng đến anh.
Trái lại với những tên làm chức to có máu mặt trong thành phố, dù đã là một giám đốc chức cao vọng trọng nhưng Đường An chưa bao giờ làm người khác khó chịu bởi thái độ của mình. Anh vẫn vui vẻ với mọi người đúng lúc, và nghiêm khắc đúng thời điểm. Cũng nhờ một tay anh dìu dắt mà đội ngũ trong công ty dần trở nên được việc và đáng tin cậy hơn khi anh giao trọng trách.
Tiếng bước chân lạnh và dài cứ thế va đập với sàn đá hoa. Đôi giày đen da bóng, khăn choàng trên cổ. Nhìn anh bây giờ phiêu du lại mê lòng người khiến ai cũng phải điêu đổ.
Dưới hầm để xe, chiếc xe màu trắng không bám một chút bụi bẩn được anh bước tới, mở cửa và ngồi lên. Vừa mới vào trong xe Đường An đã cảm nhận được sự ấm cúng.
Xe đi ngoài phố, mắt Đường An theo thói quen lại nhìn sang hai bên, tựa như tìm kiếm một thứ gì đó rồi lại thở dài chán chường. Phải mất bao lâu để quên một người vô tâm? Có lẽ là cả đời.
Sau khi việc làm ổn định và nguồn thu nhập đã lớn. Đường An sớm đã mua một căn hộ cao cấp ở một khu đô thị. Ngày ngày ra ra vào vào cũng chỉ có bố mẹ của anh và người dân sống xung quanh. Anh chẳng tiếp xúc với ai cả!
“Con về rồi đấy à?” Mẹ của anh đang nấu ăn trong bếp lập tức lau tay rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy Đường An bà lại cười. “Hôm nay về sớm thế?”
“Công việc xong sớm nên con về. Tối nay có hẹn với Ngọc Ly.” Anh cởi giày ra, mi mắt hơi cụp lại.
Nhắc đến hai chữ Ngọc Ly, mẹ của anh chỉ biết gật đầu rồi đi vào trong bếp, bà từ bên trong nói vọng ra. “Con với nó tính khi nào kết hôn?”
“Kết hôn?” Anh tỏ vẻ không hài lòng, đi vào trong phòng khách và ngồi xuống. Không biết câu hỏi này mẹ anh đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Rõ ràng khi đặt ra câu hỏi anh thấy mẹ của mình cũng không hẳn là vui, biết anh không có tình cảm với Ngọc Ly, hà tất gì phải dối người, dối lòng. “Con đã nói chúng con không kết hôn.”
“Không kết hôn sao mà được. An, con nhìn lại con đi, năm nay cũng gần ba mươi tuổi rồi. Mẹ có mỗi con là con trai, tuổi cũng đã già, sợ mấy năm nữa sức cũng không có mà bồng bế cháu đích tôn!” Bà nhấp nháp nước súp trong nồi rồi gật gật đầu, nước súp rất vừa vặn.
Hai năm qua Đường An, Ngọc Ly qua lại thường xuyên, nếu đã có tình ý với nhau thì không nên chậm trễ. Bây giờ Đường An là thằng bé có tài trong mắt người khác, còn Ngọc Ly cũng là con gái của nhà gia giáo, xinh đẹp lại thông minh. Hai đứa mà lấy nhau tuyệt đối hạnh phúc.
Anh dựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra phía sau vẻ mệt mỏi, không trả lời mẹ của anh nữa, chỉ muốn ngủ một giấc.
Chưa được năm phút, Đường An bất chợt mở mắt ra, quay đầu lại nhìn mẹ mình trong bếp. “Mẹ, có tin tức gì của cô ấy không?”
Cô ấy? Bà khựng lại, ánh mắt có chút hoảng loạn rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quay về phía Đường An hỏi một cách thờ ơ. “Ngọc Ly ngày nào chả gặp, muốn tin tức của ai?”
Anh tối sầm khuôn mặt, ánh mắt có chút không thoải mái. “Mẹ thừa biết người con hỏi không phải Ngọc Ly.”
“Mẹ không biết.” Bà lắc đầu rồi tháo tạp dề phía trước ra, để vào vị trí vốn có của nó.
“Người con muốn hỏi là Mộc Mân, con không tin mẹ lại không hiểu con như vậy.” Anh hạ giọng rồi quay đầu về, mắt vẫn mở nhìn trần nhà.
Bà đi đến ghế sofa, ngồi xuống đối diện Đường An. “Đã hai năm rồi, con cũng quên đi.”
Phải, đúng là nên quên. Nhưng khuôn mặt của Mộc Mân chưa bao giờ phai mờ trong anh. “Con chỉ muốn biết cuộc sống của cô ấy như thế nào thôi.” Từ khi nghe tin Mộc Mân đi ra nước ngoài với bạn trai giàu có, anh không bao giờ tìm đến cô nữa, một mực cố gắng để trở thành người giàu với đôi mắt sáng hơn cả mắt của anh trước khi thay này. Nhưng khi có được tất cả rồi, anh lại rất muốn biết cuộc sống của cô ra sao? Có hạnh phúc với lựa chọn của mình không?
Mẹ của anh nhìn đi nơi khác, nghĩ đến những lời Mộc Mân căn dặn, bà lại nói bằng giọng khinh thường. “Một đứa con gái ham tiền bạc như nó thì dù có sống ra sao cũng không cần con để tâm. Con hãy lo cho tương lai của con kia kìa, mẹ muốn có cháu nội.”
“Mẹ!” Anh đột nhiên cao giọng, mắt trợn lên nhìn mẹ của mình.
Đúng, đúng là Mộc Mân đã theo đuổi sự giàu sang. Nhưng anh không muốn ai nhắc đến cô mà khinh bỉ như vậy, ít nhất cô chỉ được một mình anh nghĩ đến, trong mắt người khác, thà là Mộc Mân không tồn tại chứ anh rất khó chịu khi cô bị đem ra khiển trách.
Bà hơi bất ngờ rồi đứng dậy, không nói chuyện với Đường An thêm mà trực tiếp trở về phòng mình, trên đường đi bà còn nghe thấy hai từ xin lỗi từ con trai.
Sao bà có thể ghét Mộc Mân chứ, bà còn định giấu Đường An, chăm sóc Mộc Mân cả đời vì lòng tốt của nó. Không ngờ Mộc Mân lại tự ý xuất viện khi bà không có ở đó, đến nay không nghe thấy tin tức đâu, bố mẹ con bé đã tuyệt vọng đến mức nào rồi.
Buổi tối, địa điểm mà Ngọc Ly mời anh ăn cơm lại là khách sạn kín đáo. Muốn từ chối xong anh lại đi. Đến nơi anh mới thấy bữa cơm này rất kỳ quặc.
“Anh vào đi.” Ngọc Ly mở cửa mời Đường An vào.
Cô ta chỉ khoác duy nhất chiếc áo choàng lụa, mái tóc thả bồng bềnh, bên trong phòng ngoài bàn ăn và giường ra Đường An còn thấy rất nhiều hoa hồng rải khắp.
“Tiệc chúc mừng gì à?” Anh hơi nới cà vạt rồi ngồi xuống ghế, vẻ mặt không quan tâm.
Ngọc Ly kéo ghế ngồi xuống đối diện Đường An, cô ta lắc đầu yểu điệu. “Cứ phải là tiệc chúc mừng mới được sao?”
Anh nghi ngờ nhìn ánh mắt của Ngọc Ly, sau đó thở dài. “Anh hơi mệt, ăn nhanh một chút để còn trở về nghỉ ngơi.”
Ngọc Ly nhìn Đường An chuẩn bị động dĩa liền chau mày. Người đàn ông này đúng là không hiểu chuyện, nhưng không sao, đêm nay Đường An nhất định thuộc về tay Ngọc Ly này!
“Uống một chút rượu cho nóng người chứ?” Ngọc Ly nâng ly, sau đó đánh mắt tới ly rượu trước mặt Đường An, cô ta cười ngọt.
Anh vì muốn nhanh rời khỏi nơi này, liền gật đầu cầm ly rượu, cạch với Ngọc Ly xong liền uống hai ngụm nhỏ.
Trong lúc ăn, Ngọc Ly buông đũa nhìn Đường An. “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh ngưng lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Ly. “Em cứ nói.”
Cô ta thở dài, vươn tay đến nắm lấy tay của Đường An, thế nhưng chưa chạm được quá hai giây thì anh đã thu tay về với ánh mắt cảnh cáo.
“An, anh vô tâm như vậy có vui không? Anh biết là em thích anh, sao cứ lạnh nhạt với em như vậy?” Ngọc Ly siết chặt nắm tay nhỏ, giọng nói hằn học.
“Không phải em không biết là anh không yêu em chứ?” Anh trả lời rõ ràng, vẻ mặt lạnh lẽo.
Ngọc Ly đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc áo choàng xuống, bỗng chốc cả người Ngọc Ly không một mảnh vải che thân, từng đường cong trên cơ thể cô ta đều được phơi bày dưới đôi mắt của Đường An.
“Có thấy nóng trong người không? Đường An, ly rượu đó sớm đã được em bỏ thuốc rồi.” Cô ta cười khẩy đi tới, ngón tay chạm khẽ vào ngực Đường An.