Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!

Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!! - Chương 4: Nhà mới




Khi vừa tới trước cổng, my bước xuống xe, con mắt mở to tròn nhìn trầm trồ vào căn biệt thự, My nghĩ thầm trong bụng:“ căn biệt thự này to thật, cho dù có mơ cô cũng không bao giờ nghỉ là mình sẽ được sống trong căn biệt thự này, nhưng nếu có mơ, thì mình cũng không muốn tỉnh lại.”Cô đaq phân vân là mơ hay thật thì có tiếng gọi của h.anh:

- Nè...nè....

Cô hoàng hồn lại rồi trả lời:

- Cậu kêu tôi hả....?

- Cô làm gì mà mặt cứ đơ ra vậy? Sao không vô nhà đj?

My ấp úng nói:

- À....ừ....

Khi vào nhà, cô nhìn mọi thứ xung quanh rất là khác lạ so với khu nhà trọ của mình, My cảm thấy như đây là giấc mơ chứ không phải thật. Bỗng Hải.Anh nói:

- Từ nay về sau, cô sẽ sống ở tầng trên còn tôi ở tầng dưới nhé. Bây giờ, cô đj theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đj đến phòng mình.

Vừa đj cô vừa nghĩ là không ngờ cậu ta lại có 1 căn biệt thự to như vậy, đúng là công tử con nhà giàu, khác xa với mình.

Lên tới phòng, cô há hốc kinh ngạc khi thấy căn phòng của mình. Căn phòng rộng gấp đôi so với phòng trọ mình ở, cô cứ nghĩ căn phòng này dành cho 1 công chúa ở vậy. Ánh mắt của cô dường như cứ dán mãi vào căn phòng, tỏ ra vẻ rất thèm thuồng mà không để ý có ai đó đang nhìn mình.

- À quên nửa, tôi biết cô đã 3 ngày rồi nhưng vẫn chưa biết tên, cho hỏi cô tên gì?

Hải Anh hỏi.

- À....tôi quên giới thiệu, tôi tên là Võ Yến My còn cậu tên gì ?

- Tôi là Lâm Hải Anh, chà chà.....Võ Yến My à....cái tên đẹp nhỉ ?

Hải Anh cười nhẹ khen tên cô.

- Đẹp gì đau chứ....tôi....thấy....bình thường mà.

My hơi ngượng nên ấp úng trả lời.

- Thôi... chắc cô cũng mệt rồi, cô đi ngủ sớm đi , mai còn đi học nữa !

- Uk...

Hải Anh đã đi ra khỏi phòng nhưng My vẫn còn đứng đơ người ra, cô vẫn nghĩ là đang mơ, cô vẫn không tin là căn phòng này đã là phòng của mình nên tự véo vào má mình một cái rồi nói thầm:“ đúng là không phải mơ, mình đang đứng trong căn phòng này và từ nay về sau, căn phòng này sẽ là của mình ư....?”

My mừng lắm, liền phóng lên giường nằm lăn qua lăn lại, nhìn cô có vẻ như đang rất sung sướng và hạnh phúc, thế là cô chìm vào giấc ngủ từ hồi nào mà cô không hề hay biết ...

Sáng hôm sau....

Vẫn là cái tật cũ, My vẫn cứ dậy trễ dù là đã chuyển sang ở 1 nơi khác. Bỗng cánh cửa phòng từ từ mở ra, Hải Anh tiến vào đứng cạnh cô rồi gọi:

- Nè.....Yến My.... cô dậy đj trễ giờ rồi đó !

Lạ thật, Hải Anh mọi lần vẫn cứ dậy trễ nhưng tại sao hôm nay lại dậy sớm nhỉ ? Chắc là do hôm nay đã có 1 thành viên mới trong nhà nên cậu mới như vậy đây mà.

- Cô à...cô cho con ngủ 5' nữa thôi ...

My mơ mơ màng màng mà đáp lại :

- Cô đang mớ đấy à ...? Bộ cô vẫn còn nghĩ là cô còn ở căn phòng trọ đó hay sao ? Hải Anh hỏi

Nghe Hải Anh nói vậy, my giật mình ngồi dậy và nghĩ thầm :“ à đúng rồi, hôm qa mình đã chuyển vào đây ở mà, vậy mà mình quên mất”

- Cô chuẩn bị đj rồi xuống nhà ăn sáng xong đj học luôn!

- Uk....tôi biết rồi..!

Hải Anh cười nhẹ rồi ra khỏi phòng. Lúc đó, My cũng lồm cồm đj làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.

Khi cô bước vào bếp, ngồi vào bàn ăn, cô mở to mắt nhìn những thức ăn trên bàn. Ôi! Toàn là những món mà My thích ăn, khác hẳn so với lúc trước My phải ăn 1 tô mì gói rồi đến trường chứ đâu có được ăn những món này. Và Hải Anh lên tiếng:

- Sao cô không ăn đj? Bộ cô muốn hôm nay đj quét sân giống hôm bửa nửa sao?

My nghe vậy nên nhìn thử lên đồng hồ thì thấy đã sắp muộn nên nhanh chóng ăn lẹ rồi đj học.

Và rồi cô cũng đã bắt đầu đến trường. Khi ra sân, cô hơi ngạc nhiên vì thấy chiếc xe đạp của mình ở đó. Hải Anh thấy vậy nên nói:

- Cô ngạc nhiên lắm à ? Là tôi đã sai người đem đến cho cô hồi đêm hôm qua đấy ! Còn không chịu cảm ơn tôi sao ?

- À....cảm ơn cậu !

My nói lí nhí trong miệng nhưng trong đầu lại nghĩ:“ cái cậu này cũng ki bo thật, học cùng với nhau thì cho mình đj nhờ xe của cậu ấy 1 tí cũng có chết ai đâu....Nhưng cũng đúng thôi, mình chỉ là ở nhờ nhà cậu ta chứ đâu phải là chủ nhà, được cậu ta cho ở chung 1 nhà là may cho mình lắm rồi mà còn đòi này đòi nọ”

Nói rồi, cô nhanh chóng đạp xe ra khỏi cổng và đj đến trường như mọi ngày.Hải Anh thì cũng lên xe rồi phóng nhanh đến trường. Xe cậu ta chạy ngang qua My như 1 cơn gió vậy, nó nhanh vun vút luôn. Nhưq My thì đâu biết dc là trên chiếc xe ấy, có một người vẫn luôn nhìn theo cô ở phía sau rồi cười mỉm đâu chứ. Thế là chiếc xe ấy cứ xa dần....xa dần.... Bỏ lại My ở phía sau 1 mình với chiếc xe đạp tàn tạ của mình.....