Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!

Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!! - Chương 32




Reeng....Reeng....Reeng....

Là tiếng chuông của của trường học báo hiệu giờ ra về, Bảo nhanh chóng cất tập vở vào cặp rồi chạy sang lớp kế bên đứng trước cửa lớp đợi Nhi. Trong trường, Hải Anh là anh chàng hót boy, đào hoa đứng top 1 của trường còn về Bảo cũng không thua kém gì, Bảo tuy về nhan sắc thì còn hơi thua Hải Anh nhưng lại được cái tính tình hòa đồng, ga lăng, tốt bụng nên cũng đứng top 2 một trong số những anh chàng dễ thương nhất trường. Nên khi thấy Bảo đứng trước cửa lớp thì một số bạn nữ trong lớp đó đã gào thét dữ dội, nhưng khi biết được người Bảo cần gặp là Nhi thì một số người lại ganh tị còn một số người thì ngưỡng mộ.

- Tôi định sang nhà Hải Anh xem cậu ta sao rồi. Cô đi cùng chứ?__Bảo hỏi.

- Ừ vậy cũng được, sẵn tôi qua để xem coi con My nó đã làm được những gì rồi.__Nhi.

- Vậy chúng ta đi thôi.__Bảo.

- Khoan đã...__Nhi bỗng thốt lên.

- Chuyện gì vậy??__Bảo ngạc nhiên xoay người lại hướng Nhi đang đứng,

- Mặt cậu dính gì nè. Để tôi phủi ra cho...__Nhi vừa nói vừa đưa tay lên nhẹ nhàng phủi đi vết bụi bám trên mặt của Bảo.

Hành động đó làm cho Bảo phải đỏ cả mặt, tim đập nhanh hơn mọi lần, do là lần này Nhi đứng trước mặt Bảo quá gần nên cũng khiến Bảo hơi hồi hộp cũng hơi vui vui trong lòng.

- Ơ...x..xin lỗi, tôi đứng gần cậu quá phải không??__Nhi giật mình trước hành động mình đã làm rồi xích ra một chút. Lúc này đây, Nhi cũng đỏ cả mặt không thua gì Bảo.

- K..Không sao, c..chúng ta đi thôi..__Bảo nói ấp úng rồi bỏ đi trước.

- N..Này đợi tôi với...__Nhi.

Trong lúc đó, ở trong căn biệt thự ấy, My và Hải Anh đang ôm nhau mà ngủ, do là cả hai được ôm đối phương trong lòng quá ấm áp nên đã chìm vào giấc ngủ tự khi nào không hay. Không biết hai người họ sẽ như thế nào đây vì chút nửa là Bảo và Nhi sẽ có mặt tại đây. Và chỉ trong chốc lát, Bảo và Nhi cũng đã có mặt tại nơi này, nhìn cảnh tượng trước mắt mà Nhi và Bảo hết sức ngạc nhiên và bất ngờ. Bỗng hai người họ đưa tay bụm miệng cười khúc khích vì không thể kiềm chế được.

Do tiếng cười khúc khích đang ngày càng lớn dần nên đã đánh thức My dậy, cố gắng mở đôi mắt ra thì My thấy Nhi và Bảo đang đứng trước mặt mình cười vì lí do nào đó, chợt giật mình vì My đã định hình được li do tại sao hai người họ lại cười như vậy, My vội vàng lấy tay Hải Anh đang ôm mình ra rồi ngồi phắt dậy. Hải Anh do bị lay người mạnh nên cũng đã bừng tỉnh và vừa mở mắt ra, thái độ của Hải Anh cũng không khác gì My, hết sức ngạc nhiên và...xấu hổ.

- À há, hai người này ghê ha, nhân dịp được một ngày nghỉ ở nhà mà hai người đã lợi dụng cơ hội đó để làm chuyện bậy bạ gì đó ha. Chật chật....__Nhi nói xong trắc lưỡi vài cái.

- Hên là tụi này qua trễ nên mới thấy cảnh này chứ qua sớm tí nửa là chắc phải đi rửa mắt quá...Thật không ngờ...__Bảo cũng hùa theo Nhi mà chọc ghẹo Hải Anh và My đến nỗi đỏ hết cả mặt.

- Tụi mày đừng ở đó nói nhảm, ngoài chuyện này ra thì tao không làm gì My hết!__Hải Anh.

- Có thật không đó...__Nhi và Bảo nói đồng thanh với ánh mắt đa nghi.

Bỗng hai ánh mắt đa nghi đó nhìn qua My như đang dò xét khiến My phải bối rối không dám hó hé gì. Chỉ biết bay vô nhà vệ sinh để trốn khỏi hai ánh mắt nghi ngờ lung tung đó. Hải Anh thấy thế nên cũng nhân cơ hội mà chạy vào nhà vệ sinh trong phòng của mình để lại hai con người với ánh mắt nghi ngờ được một trận cười hả hê.

Khoảng 10 phút sau, cả hai mới có mặt đầy đủ ở phòng khách. My cố lấy can đảm để bắt chuyện cho không khí ở đây bớt căng thẳng.

- Hôm nay hai người qua đây làm gì vậy?__My.

- Mày hỏi lạ, Hải Anh gặp chuyện nên tụi tao qua thăm sẵn coi có phụ giúp được mày chuyện gì không vậy mà mày lại hỏi vậy à?!__Nhi.

- Ờ ờ tao xin lỗi __My cười nói.

Thấy hai người này như vậy nên Bảo chen vào đánh trống lảng.

- Haizz đói bụng quá...tưởng đâu qua đây là sẽ có một buổi cơm tối ngon lành, vậy mà...

- Ơ...tôi quên mất, xin lỗi nha, tôi sẽ đi nấu ngay đây..__My nói xong chạy ra bếp để lại Bảo cười thích thú.

- Thôi hai cậu ngồi đây, tôi ra phụ My một tay chứ nếu không đến khuya mới có thức ăn đấy.__Nhi.

- Ừ cô đi đi.__Bảo.

Bảo nhìn bóng dáng của Nhi thì chợt nhớ đến chuyện lúc ra về. Bảo hơi đỏ mặt rồi cười nhẹ một cái cho qua chuyện.