Tay đối phương vừa chạm vào vai tôi, tôi vô thức quật ngã anh ta.
Thịnh Diễn bị chấn động não phải nhập viện.
Rồi tôi nổi tiếng.
Dù tôi che kín, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, không để lại bức ảnh chính diện nào.
Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của cư dân mạng.
Vì câu nói "c/ảnh s/át Vân" của Thịnh Diễn.
Phần bình luận im lặng bấy lâu bùng n/ổ.
Truyện thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ đăng tải tại Hố Không Thoát và a.p.p Toidoc, vui lòng không repost. Đọc full truyện Free tại a.p.p Toidoc nhé.
Nông dân ba cú đ/ấm: [Mở khóa nhân vật mới của ảnh đế, yếu đuối đến mức không tự lo được.]
Tôm hùm lòng lợn: [Cứu tôi với! Tôi hình như đang đẩy thuyền một cặp đôi mới.]
Nghi phạm buồn ngủ: [Nữ cảnh sát mạnh mẽ X ảnh đế nhu nhược, có ai đẩy thuyền không.]
Cậu bé xem dưa và con chồn: [Tôi cá, cô gái này chắc chắn là muốn nổi tiếng.]
Người mang khí chất rùa: [Người trên, cậu thấy cô ấy muốn nổi tiếng chỗ nào vậy, cậu nhìn xem cô ấy kéo Thịnh Diễn qua mà không cần chạm vào người.]
Cư dân mạng ngạc nhiên.
Rồi có người tìm ra bức ảnh Thịnh Diễn vào đồn vài tháng trước.
Trên mạng bỗng xuất hiện một từ mới.
[Ảnh đế oan ức và nữ c/ảnh s/át trốn tránh.]
Khi Thịnh Diễn đọc được bình luận trên mạng thì nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng có thể gọi người cõng tôi, tại sao lại kéo lê tôi dưới đất?"
Tôi nói thật: "Anh không biết mình nặng bao nhiêu sao."