Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 9




Giản Tinh tìm một đôi dép dày đưa cho Phó Nguyên, giúp anh treo áo khoác lên giá, sau đó rót nước nóng, bổ một đĩa hoa quả, xong xuôi mới kéo một chiếc ghế ra ngồi trước mặt Phó Nguyên, hai người cách nhau cái bàn uống nước nhỏ.

“Anh Phó tìm em có việc gì ạ?”

Phó Nguyên được nàng dâu nhỏ hiền lành phục vục đến là thoải mái, anh cầm cốc nước và tựa người vào ghế, thở dài thư thái, cười nói: “Không có gì, vừa hay có việc gần đây, tiện đường đến chỗ cậu ăn ké bữa cơm.”

Giản Tinh cười bảo: “Được đấy, đúng lúc sáng nay em vừa mua đồ mới, có cả canh hầm trong nồi nữa, đến trưa em nấu thêm mấy món.” Cậu đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy cá và thịt hồi sáng cất trong tủ lạnh ra.

Lò sưởi trong nhà hoạt động vừa phải, Phó Nguyên vừa ăn hoa quả vừa quan sát xung quanh. Mặc dù hoa trong bình trên bàn sắp tàn, nhưng vẫn tỏa hương thơm nhè nhẹ, vô cùng thư thái. Huyết áp tăng vọt vì cơn giận mấy ngày qua cuối cùng cũng trở về bình thường.

Nhìn cái giá toàn là sách choán hết cả bức tường đối diện, Phó Nguyên cảm thán: “Tiểu Giản này, cậu lại mua sách à?” Nhớ lần trước anh đến, có mấy ô vẫn còn trống.

Giọng Giản Tinh truyền từ phòng bếp ra: “Vâng, gần đây khá rảnh, em định học thêm mấy thứ.”

Người nói vô tình, người nghe có ý, sắc mặt Phó Nguyên lại hiện lên vẻ áy náy.

Gần nửa năm qua, vai diễn anh giành được về cho Giản Tinh càng ngày càng ít, thế nên cậu mới có nhiều thời gian rảnh như thế. Phó Nguyên nhìn sang chỗ khác, trông thấy màn hình máy tính đang dừng ở video nhảy, thảm vẫn trải trên sàn.

“Tiểu Giản, cậu học nhảy thế nào rồi?”

Giản Tinh ra khỏi phòng bếp, xấu hổ nói: “Tiến bộ ít lắm ạ.”

Mắt Phó Nguyên sáng lên, giọng mong mỏi: “Nào, nhảy cho anh xem.”

Giản Tinh thông minh, chưa biết chừng sẽ có niềm vui bất ngờ.

Giản Tinh cũng không từ chối, cậu rửa tay rồi đứng trên thảm, bật video, bắt đầu nhảy theo.

Ánh sáng trong mắt Phó Nguyên tắt ngấm.

Xem ra, có một số việc quả thật cần phải dựa vào thiên phú.

Giản Tinh không có thiên phú nhảy múa.

Hoàn toàn không có!

“Ừm, đúng là có tiến bộ.”

Giản Tinh cũng không buồn: “Anh Phó, em biết em nhảy kém, nhưng em sẽ tiếp tục cố gắng. Có lẽ phương pháp học tập của em chưa đúng, để em nghĩ lại xem.”

Phó Nguyên gật đầu, miễn cưỡng cổ vũ đôi câu.

Giản Tinh nói chuyện với Phó Nguyên thêm một lát, sau đó bắt đầu nấu cơm. Hiếm khi có khách đến nhà, tuy chỉ có một người, cậu vẫn làm bốn món một canh, bày đầy cái bàn, sắc hương vị đủ cả.

Phó Nguyên ăn không ngừng đũa, ăn hết một bát, lúc Giản Tinh đơm cơm cho anh, anh mới rảnh khen: “Tiểu Giản này, tay nghề của cậu đỉnh thế, từng học chuyên à?”

Giản Tinh đưa bát cơm cho anh: “Ngày xưa em có làm thêm trong nhà bếp của khách sạn để tích tiền học.”

Phó Nguyên không bất ngờ chút nào. Giản Tinh xuất thân nông thôn, học phí của Học viện Nghệ thuật Quốc gia không thấp, chỉ dựa vào bố mẹ làm ruộng thì chẳng thể nào đủ.

Ăn xong, Phó Nguyên xoa cái bụng to như cái trống, nằm ườn trên sofa không nhúc nhích.

Giản Tinh rửa bát và dọn dẹp, bổ một đĩa cà chua bưng ra.

Phó Nguyên ăn cà chua xuôi cơm, đột nhiên vỗ chân: “Tiểu Giản, tay nghề cậu xịn thế, vừa hay có một chương trình ẩm thực đang tìm khách mời, hay là cậu đi thử xem?”

Giản Tinh sửng sốt: “Chương trình ẩm thực á?”

“Ừ, gần đây đài truyền hình Kinh Đô đang chuẩn bị quay một chương trình ẩm thực, tên là ‘Món ngon và Gia đình’, quảng bá món ăn truyền thống và văn hóa gia đình Trung Quốc. Họ định mời một số ngôi sao đến làm khách để tăng độ hot.”

Giản Tinh chớp mắt: “Anh Phó, chương trình giải trí chắc là chỉ mời những ngôi sao nổi tiếng thôi chứ.”

Phó Nguyên phẩy tay: “Ôi dào, chương trình giải trí chẳng có gì mới mẻ kiểu này thì rating có cao nổi đâu, dựa được ít hơi từ những ngôi sao khách mời thôi. Hơn nữa đây chỉ là đài truyền hình cấp thành phố, thù lao thấp tè, những ngôi sao thật sự nổi tiếng còn lâu mới tham gia.”

Giản Tinh không nói gì, mặc dù cậu không xem chương trình giải trí, nhưng cậu biết, họ mời các minh tinh là để thu hút sự chú ý của người hâm mộ, đẩy mạnh rating.

Mà cậu không có người hâm mộ.

Từ lúc Giản Tinh lập tài khoản weibo đến giờ, trừ 30 nghìn fans ảo do công ty tặng, cậu chỉ có thêm đúng một fan, đó là Phó Nguyên.

Phó Nguyên im lặng hồi lâu, nói: “Mấy ông tướng trong công ty mình đều không muốn đi.”

Giản Tinh khó hiểu: “Tại sao ạ?”

Phó Nguyên thở dài: “Thật ra còn có nguyên nhân khác.” Dẫu gì con muỗi cũng có ít thịt. Nhưng nếu không phải muỗi mà là ruồi nhặng thì sao?



Phó Nguyên kể cho Giản Tinh nghe về những chuyện đã xảy ra trước đó với chương trình này.

Người lập kế hoạch chương trình này là một nhân vật có địa vị khá cao của đài truyền hình Kinh Đô, quan hệ rộng khắp giới giải trí, không khó để mời một, hai minh tinh nổi tiếng đến đánh bóng tên tuổi.

Ban đầu, chương trình mời một diễn viên trẻ nổi tiếng. Ký hợp đồng xong xuôi, vừa mới đăng bài nhá hàng sốt dẻo lên kênh, còn chưa kịp tuyên bố chính thức, vị diễn viên kia đã bị bóc ra việc làm giả bằng cấp. Vụ việc dính dáng đến đường dây buôn bán bằng giả, xôn xao giới giải trí, chấn động cả nước. Chương trình vì thế mà bị thiệt hại nặng nề, rất nhiều cư dân mạng chạy đến trang chính thức mắng bọn họ đói bụng ăn quàng.

Chương trình lập tức hủy hợp đồng với diễn viên kia bằng tốc độ nhanh nhất. Sau khi suy xét cẩn thận, họ mời một ca sỹ lão làng của giới giải trí, thực lực và hình tượng đều khá tốt. Mặc dù minh tinh kiểu này không có sức hút bằng các diễn viên trẻ, nhưng rất nổi tiếng trong nhóm khán giả trung niên, đối với chương trình về ẩm thực và văn hóa gia đình, khách mời này là lựa chọn không tồi.

Thế là chương trình dần thoát ra khỏi vụ giả bằng cấp, công bố tin tức vị ca sỹ kia gia nhập chương trình, mua hai cái hotsearch không đau không ngứa, coi như quảng cáo cho phải phép. Có sự tham gia của vị này, trao đổi với mấy khách mới khác cũng thuận lợi hơn hẳn.

Đúng lúc sắp chốt xong toàn bộ khách mời, vị ca sỹ gạo cội nọ lại bị lôi lên hotsearch vì chuyện ngoại tình, ảnh ọt video chứng cứ chính xác, ngay cả cơ hội để cứu vãn cũng chẳng có. Không ngoại lệ, ca sỹ nọ bị ép giải nghệ, chương trình cũng vì thế mà “được” lên hotsearch miễn phí.

Dân mạng tặng cho cái tên: Chương trình đen đủi nhất lịch sử.

Mấy vị khách mời đã bàn bạc xong xuôi đều rút lui, sau này không mời nổi minh tinh nào nữa.

Không có ngôi sao nổi tiếng, những nghệ sỹ tầm tầm khác cũng không muốn bị xúi quẩy. ‘Món ngon và Gia đình’ trở thành chương trình đầu tiên trong lịch sử phải tạm bị đóng băng vì không tìm được khách mời.

Nhưng đội ngũ chương trình đã được thành lập, không thể ngừng lại, bộ phận kế hoạch chỉ có thể vác cái mặt mo đi gửi thư mời đến các công ty giải trí.

Giải trí Tinh Đồ cũng nhận được thư mời. Nhóm đồng liêu nanh nọc của Phó Nguyên đương nhiên không thể cho hoa nhài nhà mình dính bãi phân trâu, thế nên danh sách khách mời của chương trình này vẫn bị bỏ trống.

Nghe nói đến hiện tại, chương trình vẫn chưa nhận được bất cứ phản hồi nào. Nếu cuối cùng không mời nổi ai, chương trình sẽ phải hủy bỏ.

Phó Nguyên đắn đo một lúc, nói với Giản Tinh: “Mặc dù dư luận về chương trình này hiện tại không tốt, nhưng bản thân nó không hề có vấn đề. Chỉ là một chương trình nhỏ hạng ba, sức hút thấp, nếu sau này làm tốt, chưa biết chừng có thể đẩy rating cao hơn một chút. Cậu biết nấu nướng, chương trình này vừa hay thích hợp để cậu tích lũy kinh nghiệm.”

Anh nói rất mực cẩn thận, Giản Tinh lại không bận tâm mấy, cậu vui vẻ gật đầu: “Được, em tham gia.”

Phó Nguyên mừng rơn: “Thế để anh về công ty nói với cấp trên, nếu không có vấn đề gì, anh sẽ tranh thủ đăng ký cho cậu luôn.”

“Vâng.”

Phó Nguyên thấy cậu ngoan ngoãn như vậy thì vừa mừng vừa thương, lặng lẽ thở dài. Anh chưa từng gặp người mới nào giống như Giản Tinh, bất kể bảo cậu làm cái gì, diễn vai nào, cho dù không có câu thoại nào cả, cậu cũng không bao giờ từ chối, thậm chí sẽ làm tốt nhất có thể.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn lanh lợi như vậy, anh hy vọng cậu có thể tiến xa hơn.

Dư luận kém thì đã sao, ít nhất cũng là một cơ hội để lộ mặt, chung quy vẫn tốt hơn cứ thế lụi tàn rồi biến mất khỏi giới.

Sau khi tiễn Phó Nguyên đi, về đến nhà, Giản Tinh tìm kiếm mấy chương trình ẩm thực trước kia, cảm thấy rất thú vị. Trong một chương trình ẩm thực mấy năm trước có một đoạn quảng cáo công ích, không ngờ cậu còn thấy Thẩm Tiêu.

Thời gian là không lâu sau khi Thẩm Tiêu vụt sáng, nội dung quảng cáo là kêu gọi mọi người ăn uống cẩn thận.

Giản Tinh rất thích thú, cậu đã xem hết các chương trình của Thẩm Tiêu. Trừ lúc mới ra mắt có tham gia mấy chương trình nhảy, Thẩm Tiêu không tham gia chương trình giải trí nào nữa, cũng không nhận bất cứ hợp đồng đại diện nào.

Giản Tinh chụp màn hình đoạn Thẩm Tiêu mặc quần áo hằng ngày ngồi ăn cơm ở nhà, đăng lên weibo: Học tập anh Thẩm, ăn uống cẩn thận, không phụ lòng tình yêu và ẩm thực.

Chưa đăng bao lâu, Giản Tinh nhận được tin nhắn của Phó Nguyên, bảo đã chốt cậu là khách mời của chương trình rồi. Giản Tinh cảm ơn anh, bắt đầu chuẩn bị cho quá trình ghi hình.

Đêm khuya, Bạch Đồ lái xe đưa Thẩm Tiêu về biệt thự của anh.

Thẩm Tiêu đặt cúp thị đế vào tường bày cúp. Vào nghề tám năm, sáu cúp thị đế xếp thành một hàng. Thẩm Tiêu không nhìn thêm, quay người đi tắm, còn Bạch Đồ dọn đồ cho anh.

Hôm nay, bộ phim ‘Ma thần lệnh’ của Thẩm Tiêu đã đóng máy trước thời hạn, anh tiện thể tham gia Đêm hội phim ảnh ban tối. Quả nhiên, dựa vào bộ phim ‘Luật sư quốc gia’, Thẩm Tiêu giành được cúp thị đế năm nay.

Liên tục chạy từ chỗ này sang chỗ khác, Bạch Đồ và Thẩm Tiêu đều mệt nhoài. Bạch Đồ đặt một xấp tài liệu lên ghế, cân nhắc xem nên nói với Thẩm Tiêu thế nào.

Thẩm Tiêu tắm xong, vừa lau tóc vừa đi ra. Bạch Đồ đang ngồi đờ đẫn trên ghế, nhìn anh mấy lần muốn nói lại thôi.

Thẩm Tiêu liếc sang: “Táo bón cả tối mà vẫn chưa biết nên nói thế nào à?”

Bạch Đồ nghẹn họng, thì ra anh đã biết tỏng từ lâu rồi.

Bạch Đồ: “Lúc nãy đoàn phim ‘Vô sương’ gọi sang nói họ thay người rồi.”

Thẩm Tiêu vẫn lau tóc: “Lý do?”

Bạch Đồ nổi giận, cười lạnh nói: “Họ vội chốt vai, không đợi đến lúc anh đi thử vai được. Ha, cái cớ nát như thế mà cũng nghĩ ra được, tưởng chúng ta không biết tận tháng 3 năm sau ‘Vô sương’ mới bấm máy chắc.”

Giới phim ảnh có không ít diễn viên xuất sắc nhận tác phẩm liên tục, lịch trình kín mít, dẫn đến việc thường xuyên xảy ra tình trạng cả một đoàn phim phải chờ một diễn viên.

Nhưng trước giờ chỉ khi quay xong bộ này Thẩm Tiêu mới bắt đầu bàn đến bộ khác. Không phải không có ai đến tìm anh, thậm chí ngỏ ý bằng lòng chờ anh, nhưng anh luôn từ chối hết. Có kẻ nói Thẩm Tiêu kênh kiệu, chỉ có Bạch Đồ biết, sếp nhà hắn có quá nhiều nhân tố không chắc chắn, thế nên anh muốn có trách nhiệm với đoàn phim.

Hơn nữa Thẩm Tiêu không bao giờ nhận chương trình giải trí hay quảng cáo, cực ít khi chậm trễ việc quay phim, trước giờ đều là đóng máy trước thời hạn.



Đoàn phim ‘Vô sương’ không thể không biết những điều này, thế mà vẫn đổi vai. Như vậy chỉ có một khả năng: có người cướp vai chính của ‘Vô sương’.

Lại còn thông báo cho họ ngay trong ngày Thẩm Tiêu đoạt giải thị đế, chỉ có thể là đối phương nhận được lợi ích lớn hơn rất nhiều.

“Vừa có tin đổi vai nam chính, Tinh Đồ đã rút vốn rồi, mấy bên đầu tư khác cũng lần lượt rút vốn.” Dù sao đa số nhà đầu tư đều nhắm vào sức ảnh hưởng và mắt chọn phim của Thẩm Tiêu, chỉ cần là phim anh đóng, không có phim nào không nổi.

“Sau khi bị rút vốn gần hết, Giải trí Chinh Đồ lập tức đổ thêm cả đống tiền, gần như là đầu tư một mình, tưởng người khác ngu mới không đoán được nguyên nhân chắc.” Chẳng qua là Chinh Đồ muốn lăng xê nghệ sỹ nhà mình mà thôi.

Bạch Đồ vừa nói vừa tức, Thẩm Tiêu lại chỉ ừ nhạt.

Kể cả đối phương không làm vậy, anh cũng không định nhận, Bạch Đồ biết rõ điều đó. Nhưng hắn vẫn kích động như thế, Thẩm Tiêu nhìn Bạch Đồ chằm chằm.

Bạch Đồ biết không giấu nổi anh, nói thật: “Công ty biết anh không có lịch trình, lập tức gửi mấy kịch bản đến, toàn là những bộ phim không chấp nhận nổi, lại còn có cả một chương trình ẩm thực đáng vứt vào xó nữa.”

Nghĩ đến mấy kịch bản vừa thấy, Bạch Đồ tức cười: “Phim truyền hình thì thôi đi, ít nhất còn là nam chính. Tức nhất là cái chương trình ẩm thực kia. Chương trình đen đủi nhất lịch sử, không mời nổi một ai, cuối cùng người lập kế hoạch phải vứt hết mặt mũi mới mời được mấy người chưa bao giờ nghe tên. Chương trình như thế mà công ty lại dám đưa cho sếp tham gia, họ coi chúng ta thành hạng người gì? Bảo rồng dắt bầy tôm (*) à?”

Thẩm Tiêu không nói gì, anh lau khô tóc, tựa lưng vào sofa, ấn huyệt thái dương, giữa hàng mày đầy vẻ mệt mỏi.

Bạch Đồ bước tới ấn thay anh: “Sếp à, khoảng thời gian này anh cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, ngày mai em sẽ bỏ hết đống kịch bản này đi.”

Mấy cảnh cuối của ‘Ma thần lệnh’ đều là cảnh hành động quy mô lớn, diễn xuất của nam nữ chính còn cần luyện dài, thường xuyên phải quay đi quay lại, liên lụy Thẩm Tiêu cũng phải thức khuya mấy ngày liền.

Thẩm Tiêu nhắm mắt để hắn mát xa cho, khẽ ừ một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, anh chợt nói: “Đưa kịch bản chương trình cho tôi xem.”

Bạch Đồ kinh ngạc: “Sếp, anh không định đi thật đấy chứ?”

Trước kia có bao nhiêu chương trình giải trí rating cao mời Thẩm Tiêu, anh chưa bao giờ đồng ý.

Thẩm Tiêu liếc sang, Bạch Đồ lập tức hai tay dâng kịch bản cho anh: “Sếp ạ, mời anh xem.”

Thẩm Tiêu mở kịch bản ‘Món ngon và Gia đình’.

Khách mời hoàn thành nhiệm vụ để nhận được nguyên liệu, đầu bếp dạy khách mời nấu ăn, ban giám khảo đánh giá, đến cơ chế trừng phạt cũng chẳng có gì mới mẻ. Tên gọi cũ rích, kịch bản cũ rích, hoàn toàn không có điểm sáng.

Thẩm Tiêu liếc mắt đọc đến cuối, khách mời cố định có năm người, đã xác định được bốn người, còn một người vẫn đang mời. Mỗi tập có thêm ba khách mời tạm thời, tổng cộng tám người. Công ty sắp xếp cho anh làm khách mời tạm thời tập đầu tiên.

Vụ của ‘Món ngon và Gia đình’ khoảng thời gian trước xôn xao ầm ĩ, Thẩm Tiêu từng nghe Bạch Đồ móc mỉa ném đá, ít nhiều biết tiếng. Chương trình kiểu này, đừng nói là anh, nghệ sỹ có kém hơn nữa cũng không chịu nhận.

Anh lật về trang một, nhìn tên người lập kế hoạch, hiểu ngay ý đồ của công ty. Người nọ là người lập kế hoạch chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Kinh Đô, trong tay còn có mấy chương trình giải trí danh tiếng rất tốt.

Kịch bản chắc chắn không chỉ gửi cho mình anh, nếu cuối cùng không có ai đồng ý tham gia, công ty sẽ chỉ định một người, sau đó bồi thường bằng cái khác, chưa chắc cả đám sẽ chối đây đẩy.

Tuy Thẩm Tiêu đứng dưới danh nghĩa Giải trí Tinh Đồ, nhưng anh có phòng làm việc riêng, hợp đồng phim ảnh đều do phòng làm việc ký kết, nội dung ký với Tinh Đồ chỉ là phối hợp công ty tham gia hoạt động nếu anh đồng ý mà thôi.

Thẩm Tiêu đang định đặt kịch bản xuống, tình cờ liếc đến danh sách khách mời cố định, ánh mắt dừng ở cái tên khá quen.

Giản Tinh.

Thẩm Tiêu nghiền ngẫm cái tên này, liếc nhìn Bạch Đồ vẫn đang tức anh ách, anh đặt kịch bản sang một bên, cầm điện thoại lên.

Quen cửa quen nẻo mở weibo ra, ấn vào bảng tin của người theo dõi, đập ngay vào mắt là bức ảnh liên quan đến anh được Một Vì Sao Nhỏ đăng lên, khóe môi bất giác cong cong. Ảnh từ tận đời nào, cả anh cũng quên rồi, thế mà đối phương có thể tìm ra.

Ăn uống cẩn thận à? Hình như… cũng không tệ.

Bạch Đồ thấy vậy, tò mò hỏi: “Sếp ơi, anh cười gì đấy?” Nghiêng đầu sang định ngó vào màn hình của anh, Thẩm Tiêu đã cất điện thoại đi rồi.

“Hồi trước ở trong đoàn phim, cậu nói là canh kia ngon lắm?”

“Canh?” Bạch Đồ chớp mắt mấy lần mới nghĩ ra anh hỏi cái gì, hắn không hiểu, nhưng vẫn đáp, “Đúng vậy, ngon tuyệt luôn, ngon hơn cả canh của khách sạn Kinh Đô nữa.”

Thẩm Tiêu hơi nhướng mày, trầm ngâm một hồi: “Nói với họ là tôi đồng ý tham gia chương trình này.”

“Hả?”

Bạch Đồ vẫn chưa phản ứng kịp, lại nghe Thẩm Tiêu nói tiếp: “Có điều, không phải khách mời tạm thời mà là khách mời cố định.”

“Hả?!”

Bạch Đồ hoàn toàn đứng hình, vừa xảy ra chuyện gì mà hắn không biết à? Sao tự nhiên đồng ý? Lại còn là khách mời cố định!

Thẩm Tiêu nhìn cái tên Giản Tinh nằm trong danh sách khách mời, anh suy nghĩ một hồi, nói thêm: “Bảo bên chương trình tạm thời giữ bí mật chuyện tôi muốn tham gia.”

Nếu tin tức anh tham gia chương trình lộ ra ngoài, danh sách khách mời nhất định sẽ thay đổi.

Thẩm Tiêu ném kịch bản về tay Bạch Đồ, đứng dậy bỏ đi, để lại một mình Bạch Đồ đứng ngẩn tò te.