Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 68






Thẩm Tiêu quay lại đoàn phim ‘Chiến hồn’ và gặp được một người quen, Nghiêm Nhan.
Nghiêm Nhan đến cứu cánh, một nữ nghệ sỹ trong đoàn đã biến mất khỏi giới vì vụ bê bối, Nghiêm Nhan đến thay cô ta.
Từ hồi quay phim ‘Gương đồng’, Thẩm Tiêu chưa từng gặp lại Nghiêm Nhan.

Anh biết Giản Tinh thân thiết với Nghiêm Nhan, thế nên chủ động chào hỏi, không ngờ lại đụng phải một gương mặt lạnh tanh.
Nghiêm Nhan cười lạnh: “Tiêu thần chủ động nhiệt tình với tôi như thế khiến tôi sợ lắm đấy.”
Thẩm Tiêu nhìn thái độ thù địch của cô, có vẻ khó hiểu: “Tôi không nhớ mình đã đắc tội cô Nghiêm khi nào.”
Nghiêm Nhan hừ lạnh: “Anh Thẩm đương nhiên không đắc tội tôi, trái lại tôi còn phải cảm ơn anh Thẩm lần trước đã giúp đỡ ấy chứ.”
Thẩm Tiêu biết cô nhắc đến vụ ở khách sạn Đế quốc, sắc mặt lập tức tối đi: “Cô Nghiêm, có gì chi bằng cứ nói thẳng.”
Nghiêm Nhan liếc xéo anh, nói toạc ra: “Anh Thẩm, tôi đến đây để mong anh đừng xuống tay với một đứa trẻ chưa trải sự đời.”
Thẩm Tiêu sửng sốt, bấy giờ mới hiểu cô đến vì Giản Tinh, sắc mặt dịu đi: “Cô rất tốt với em ấy.”
Nghiêm Nhan nghiêm túc nói: “Tiểu Tinh là người nhà của tôi.

Với thân phận của mình, Tiêu thần muốn người thế nào mà chẳng được.

Tiểu Tinh nhà tôi chỉ là một nhóc ngốc đầu óc ù lì, không xứng với tai to mặt lớn như Tiêu thần đây.

Nếu Tiêu thần chỉ định chơi đùa, mong anh tha cho Tiểu Tinh nhà tôi.”
Thẩm Tiêu chân thành nói: “Tôi không chơi đùa, tôi thật lòng thích em ấy.”
“Thì sao? Một câu thích của anh kéo một đứa trẻ khờ khạo chìm xuống đáy nước.

Anh biết không, có thể ngày mai anh không thích nữa, nhưng nó đã thích thì sẽ là cả đời.”
“Với sức ảnh hưởng của anh Thẩm trong giới, bất cứ ai chỉ cần có quan hệ tình cảm với anh, nhất là đàn ông, thì đều là đả kích mang tính hủy diệt.

Anh Thẩm nhà cao nghiệp lớn, nhưng Tiểu Tinh nhà tôi không có gì cả.”
Thẩm Tiêu im lặng, anh không thể phủ nhận, đây cũng là điều mà anh luôn lo lắng.
Nghiêm Nhan nói tiếp: “Anh biết tôi biết chuyện này thế nào không?”
Thẩm Tiêu nhìn cô.
“Mấy ngày trước Tiểu Tinh đến nhà tôi và quỳ trước mặt bố tôi, nó nói rất có thể nó sẽ phụ lòng kỳ vọng của bố tôi, bởi vì nó và anh đã đến với nhau rồi.

Tiểu Tinh rất thông minh, nó đã biết trước, ở bên anh có thể nó sẽ không ở lại giới giải được trí nữa.

Anh không biết bố tôi kỳ vọng vào nó cao thế nào, còn Tiểu Tinh đã hổ thẹn thế nào.”
Trái tim Thẩm Tiêu chợt đau thắt: “Sau đó thì sao?”
“Còn sao được nữa, bố mẹ tôi vẫn luôn coi nó như con mình, chỉ bảo nó phải bảo vệ bản thân cẩn thận.

Sau đó bảo tôi đến đây đóng vai khách mời, tiện thể truyền đạt ý của hai cụ.”

“Mời nói.”
Nghiêm Nhan nghiêm túc nói: “Mặc kệ anh dùng cách gì, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.

Nếu cái giá để ở bên anh là hủy hoại nó, cho dù Tiêu thần là người thừa kế của Thẩm thị, chúng tôi liều mạng cũng phải khiến anh và Thẩm thị trày da tróc vảy.

Tiêu thần không tin có thể thử xem.”
Uy hiếp táo bạo kiểu này, nếu là người khác thì Thẩm Tiêu chỉ thấy buồn cười, nhưng không hiểu vì sao, anh tin Nghiêm Nhan và người nhà cô có năng lực ấy.

Anh vui cho Giản Tinh, vui vì cậu có được một gia đình quan tâm cậu đến thế.
Thẩm Tiêu trịnh trọng nói: “Tôi thật lòng nghiêm túc với Sao Nhỏ, sẽ bảo vệ em ấy như tính mạng mình.

Tôi đã nói chuyện của chúng tôi cho người nhà rồi, khi nào quay phim xong sẽ đưa em ấy về thăm nhà.”
Nghiêm Nhan coi như hài lòng: “Mong anh Thẩm nói được làm được.”
Gần đây Giản Tinh công tác vô cùng thuận lợi.
Đầu tiên là bên máy học tập mà cậu đại diện tìm tới cửa, nâng thời gian đại diện từ một năm lên ba năm, phí đại diện cũng tăng gấp năm lần.

Sau đó cậu và Lâm Tuệ cùng nhau dùng thử sản phẩm chăm sóc da kia, cảm thấy không tồi, bèn nhận đại diện mới, phản ứng rất tốt.
‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ không tuyên truyền mà đã lên sóng, vai diễn học sinh giỏi của Giản Tinh gần như là diễn chính mình, thu hút đông đảo khán giả.

Cộng thêm đề tài, kịch bản, diễn viên, diễn xuất đều không tồi, chiếu được một thời gian ngắn, bộ phim đứng vững ở vị trí đầu bảng xếp hạng cùng kỳ.
Lời mời đóng phim và đại diện thương hiệu nhiều như tuyết bay giữa trời, khoảng thời gian này, Phó Nguyên chân không chạm đất.

Kịch bản tha hồ chọn, thương hiệu thỏa sức lựa.

Ngày xưa ai nói Giản Tinh là quý nhân của anh, đúng là nói gì đúng nấy.
Phó Nguyên không mụ mị đầu óc, cả kịch bản và quảng cáo đều chọn rất cẩn thận.

Chỉ có quý trọng từng cái lông tơ, đợi khi đủ lông đủ cánh, Giản Tinh mới có thể bay cao bay xa hơn.
‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ đang chiếu, rating càng ngày càng cao, Giản Tinh cũng càng ngày càng nổi.

Hôm chiếu tập cuối, Giản Tinh tình cờ mở weibo ra, phát hiện lượng fan đã tăng đến ba mươi triệu.
Cùng ngày, Giản Tinh nhận được thư mời của Đêm hội phim ảnh.
Đêm hội phim ảnh là buổi lễ uy tín nhất hằng năm của giới giải trí trong nước.

Chỉ có những đoàn phim truyền hình gây được tiếng vang lớn nhất, đoàn phim điện ảnh thành công nhất, ca sỹ được chào đón nhất, diễn viên xuất sắc nhất trong năm mới được mời.

Có thể nói, cả giới giải trí vinh hạnh vì nhận được thư mời của Đêm hội phim ảnh.
Đêm hội phim ảnh luôn được phát sóng trực tiếp, năm nào Giản Tinh cũng xem, theo dõi Thẩm Tiêu nhận giải.


Cậu chưa từng nghĩ có ngày mình cũng sẽ được mời.

Khoảnh khắc nhận được thư mời, cậu lập tức khoe với Thẩm Tiêu tin tốt này.
Thẩm Tiêu cũng rất vui: “Chúc mừng cậu Giản nhé.

Năm nay chúng ta có thể cùng nhau tham gia rồi.”
Giản Tinh cười tít mắt, thành tích của ‘Gương đồng’ rất tốt, nếu không có gì bất ngờ, thị đế năm nay sẽ vẫn là Thẩm Tiêu.

Có thể thấy anh nhận giải trực tiếp mới là điều cậu vui nhất.
Thẩm Tiêu nói: “Anh cũng có tin tốt cho em đây.”
“Gì vậy anh?” Giản Tinh chờ mong.
Thẩm Tiêu cười khẽ: “Cậu Giản, ngày mai bạn trai của em đóng máy, ngày kia là về nhà được rồi.”
Giản Tinh mừng rỡ: “Chúc mừng anh Thẩm, em mở tiệc tẩy trần cho anh nhé.”
Thẩm Tiêu bật cười: “Anh chỉ muốn biết, ngày kia anh có thể thấy bạn trai của mình ở sân bay hay không thôi?”
Giản Tinh cười toe: “Đương nhiên có thể.”
Hai ngày sau, Giản Tinh đến sân bay sớm hai tiếng.

Khoảng thời gian này cậu đã lấy được bằng lái xe, cậu lái chiếc xe Thẩm Tiêu để trong biệt thự đến.

Để tránh gây xôn xao, Giản Tinh không dám đi vào sân bay mà ngồi trong bãi đỗ xe đợi tròn hai tiếng.

Đến khi Thẩm Tiêu nhắn tin tới, cậu mới nóng lòng xuống xe, đi đến lối ra của cửa VIP để đợi anh.
Giản Tinh bịt mình kín mít, đội mũ, đeo khẩu trang, mặc áo gió dài.

Kinh Đô cuối thu đã lạnh lắm rồi, người bọc mình tròn vo như cậu rất nhiều, không ai chú ý cả.

Giản Tinh đứng ở góc khuất tầm mắt, nhìn từng hành khách đi qua cậu, đến khi không còn ai ra nữa, Thẩm Tiêu vẫn chưa xuất hiện.
Xung quanh không còn ai, một mình Giản Tinh đứng trong sảnh, cậu hơi lo lắng, đang định gọi điện thoại, một bóng người cao lớn mặc áo khoác dài đen chợt xuất hiện trong lối ra, Bạch Đồ kéo hành lý đi sau lưng anh.
Anh rảo bước cực nhanh, khoảnh khắc trông thấy Giản Tinh, anh đi càng nhanh hơn, sải bước về phía cậu.
Giản Tinh cười tít mắt, cũng bước nhanh về phía anh.
Khi đến gần, còn chưa kịp nói gì đã bị người trước mặt ôm chầm vào lòng.
Mặc dù xung quanh không có khách, nhưng vẫn còn nhân viên sân bay, thấy hai người đàn ông ôm nhau, có người không nhịn được liếc sang bên này mấy lần.

May mà hai người đều đeo khẩu trang, mũ che hơn nửa mặt, chỉ lộ đôi mắt, không ai nhận ra.

Thẩm Tiêu ôm siết lấy cậu, người trong lòng mềm mại ngoan ngoãn, anh căn bản không muốn buông tay.

Nhưng lý trí nói cho anh biết, nhất định phải buông ra đã.
Buông Giản Tinh ra, anh kéo tay cậu đi nhanh ra ngoài.

Hai người đều chân dài, Giản Tinh ngoan ngoãn để anh nắm tay và đi theo anh.
Bạch Đồ khốn khổ kéo hành lý chạy bước nhỏ mới miễn cưỡng không bị bỏ lại.
Giản Tinh chỉ đường, Thẩm Tiêu càng bước càng nhanh, Bạch Đồ dứt khoát chạy theo luôn.

Vất vả lắm mới đến bãi đỗ xe, chuyển hành lý lên xe xong, Bạch Đồ đã túa mồ hôi đầy đầu vì mệt.
Vừa mở cửa chuẩn bị bò lên xe một cách gian nan, Bạch Đồ vừa hối hận vì dạo này béo lên nhiều quá, thế nên mới có một lúc đã mệt bở hơi tai.
Đúng lúc này, một bàn tay to giữ cửa xe lại.
Bạch Đồ ngẩng đầu, đối diện với gương mặt không cảm xúc của Thẩm Tiêu.
Bạch Đồ nghi hoặc, sau đó sực tỉnh.
Trên xe không có chỗ của hắn!
Xe của sếp không chào đón dân FA!
Bạch Đồ ấm ức suýt khóc, đang định cất tiếng thì thấy Giản Tinh ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhìn vào đôi híp lại của Thẩm Tiêu, giữa ngồi ké và giữ mạng, Bạch Đồ đương nhiên chọn vế sau.
Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Giản Tinh: “Cậu Giản, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn việc khác, không đi chung với hai người nữa.”
Giản Tinh chớp mắt: “Ồ, tạm biệt anh Bạch.”
Nhìn Giản Tinh lễ phép tạm biệt hắn, Bạch Đồ có khổ mà không dám nói, chỉ đành xách cái vali bịn rịn rời đi.
Thẩm Tiêu cuối cùng cũng hài lòng, anh đóng sập cửa, động tác vô cùng lưu loát.
Giản Tinh nghiêng người kéo dây an toàn, một nguồn nhiệt đột nhiên dán vào sau lưng, vừa vặn ôm cậu vào lòng, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào tai.
“Sao Nhỏ của anh có nhớ anh không?”
Giản Tinh đỏ mặt, tim đập thình thịch, cậu quay người sang, bất chấp sự xấu hổ, vòng tay ôm lại anh.
“Nhớ, ngày nào cũng nhớ, rất rất nhớ.”
Câu trả lời này khiến lòng Thẩm Tiêu căng tràn và nóng hổi, cánh tay ra sức ôm chặt cậu, hận không thể khảm đối phương vào trong xương máu.
“Cậu Giản ơi, làm thế nào bây giờ? Lần sau chắc anh không đi nổi mất.”
Mặt Giản Tinh đỏ bừng, cậu ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Vậy lần sau anh quay phim em sẽ đến thăm.”
Thẩm Tiêu cười trầm lắng, cũng chỉ có Giản Tinh mới nghiêm túc suy nghĩ trước những lời âu yếm, sự chân thành của cậu dễ dàng chạm đến nơi mềm mại nhất nằm sâu trong tim anh.
Chẳng thể kìm lòng thêm nữa, Thẩm Tiêu in lên trán cậu một nụ hôn và men xuống hôn mũi, trước khi hôn lên đôi môi mềm mại kia, anh chợt ngừng lại.

Đôi mắt sâu hút lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng mà anh lập tức ém nó xuống.
Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, ép bản thân lùi ra.

Anh thắt dây an toàn cho Giản Tinh, một tay nắm tay cậu, tay còn lại nắm vô lăng.
“Về nhà nào.”
Hai chữ “về nhà” vô cùng bình thường, nhưng lại khiến hai người không nhịn được cười rộ lên.
Tay hai người đan vào nhau, đến khi dừng xe trong biệt thự, Thẩm Tiêu mới buông ra.
Giản Tinh xách đồ vào nhà giúp Thẩm Tiêu, anh đi đằng trước, cậu bám gót theo sau, tiện tay đóng cửa lại.

Chưa kịp quay đầu đã bị ai đó ôm siết vào lòng, Giản Tinh nháy mắt cứng đờ.
Thẩm Tiêu cúi đầu nhìn người trong lòng đỏ bừng tai, sắc đỏ lan dần lên cổ rồi đến mặt, cả người nóng hôi hổi.


Anh cười trầm lắng, rõ ràng đã xấu hổ lắm rồi, nhưng cậu không hề vùng ra, chỉ yên tĩnh nằm trong lòng anh.
Sao lại có người ngoan đến thế nhỉ, thật sự hận không thể khảm cậu vào người.
Giản Tinh bị anh cười, không nhịn được run run, lí nhí hỏi: “Anh cười gì vậy?”
Giọng Giản Tinh rất êm tai, mang âm điệu dịu dàng trời sinh của người phương Nam, giống hệt khói sóng bay bổng du dương trong tiết tháng ba, Thẩm Tiêu như bị cào vào tim, ngứa ngáy khôn tả, có thứ gì đó muốn trào ra ngoài.
Giản Tinh đợi mãi không thấy anh trả lời, đang định quay đầu, phát giác Thẩm Tiêu chợt buông cậu ra, xoay cậu một cái và đè cậu lên lưng cửa.

Thế rồi đỉnh đầu tối sầm, đôi môi mềm mại ấn xuống môi cậu.
Lần này Thẩm Tiêu hôn rất sâu và mạnh, cơn tê rã rời xương cốt lan từ đôi môi đến đáy lòng Giản Tinh.

Rèm mi cậu rung rung, chầm chậm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Sự đáp lại của cậu khiến Thẩm Tiêu nhếch môi, vòng tay ôm cậu càng thêm chặt, môi lưỡi quấn quýt càng thêm sâu.

Trái tim như được bao bọc trong làn nước biển dịu êm, mềm mại không tưởng tượng nổi.
Giản Tinh không có kinh nghiệm, chẳng mấy chốc đã hơi khó thở.

Song cậu chỉ túm áo Thẩm Tiêu, gắng hết sức điều chỉnh hô hấp của mình.
Thẩm Tiêu nhận ra điều đó, cõi lòng mềm mại khôn tả.

Cảm giác gắn bó khăng khít này quá tốt đẹp, anh không muốn buông ra một chút nào, nhưng anh càng không muốn bạn trai nhỏ của mình ngất đi vì hôn môi.
Thế là, anh lưu luyến buông người trong lòng ra.
Giản Tinh lập tức thở hổn hển.
Thẩm Tiêu rũ mắt nhìn cậu, đôi môi hồng hào đỏ thắm vì hôn, trông hơi ẩm ướt, đôi mắt trong veo nhuộm sắc mơ màng, tạo nên sắc thái lộng lẫy, gương mặt vốn đã đẹp giờ càng đẹp không tưởng.
Mắt anh tối sầm, mổ mạnh một cái vào môi Giản Tinh, rồi mới lùi ra một bước.
Còn không lùi ra, sợ là hôm nay họ sẽ phải ở ngay tại đây.
Anh bỗng hiểu vì sao lần nào đi công tác ông già cũng sa sầm mặt mày, liên tục rút ngắn hành trình, liều mạng để về nhà.

Nếu có một người thế này đang ở nhà chờ anh, anh cũng sẽ như vậy.
Thấy Giản Tinh vẫn chưa hoàn hồn, anh cười tủm tỉm: “Sao Nhỏ của anh ơi, bạn trai em đói rồi, trong nhà có cơm không?”
Giản Tinh chớp mắt: “Anh…”
Mở miệng nhận ra giọng mình hơi khàn, mặt cậu đỏ bừng.

Nuốt nước bọt một lúc, giọng mới khôi phục như thường.
“Anh chưa ăn cơm trên máy bay sao?”
Thẩm Tiêu làm nũng: “Nhung nhớ tay nghề của Sao Nhỏ nhà ta nên không ăn nổi đồ trên máy bay mà.”
Anh kén ăn, nhưng trước kia ở ngoài vẫn có thể ăn tạm.

Có điều từ khi gặp Giản Tinh, bụng của anh đã được nuôi thành quen.

Trên thực tế, từ ngày hôm qua anh đã không ăn gì rồi.
“Vậy… để em đi nấu cơm.”
Dứt lời, Giản Tinh chạy như trốn vào bếp.
Thẩm Tiêu nhìn bóng lưng cậu, nở nụ cười dịu dàng.