Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 31: Nhã Thi, chúng ta quay lại được chứ?




Quán càphê Highland hôm nay không hiểu sao lại đông khách hơn thường ngày nên mọingười làm mệt muốn bở hơi tai. Do khách đông nên quán đóng cửa trễ, nhưng chịchủ quán có nói là sẽ tính thêm tiền giờ nên mọi người cũng không than phiềngì.

Trênđường về, giữa dòng người nhộn nhịp, Nhã Thi trông thấy một người có dáng dấpgiống Thiện đang đi ở phía trước. Cô mừng rỡ đuổi theo, vừa chạy vừa gọi têncậu. Nhưng người đó không quay đầu lại, đến một con hẻm nào đó rồi lẩn đi mất.Nhã Thi nhìn xung quanh, toàn là người lạ. Cô thở dài thất vọng, chắc là mìnhnhìn lầm rồi.

Tuynhiên, khi Nhã Thi vừa đi khỏi đó thì có một người bước ra từ một chỗ khuấtnhìn theo cô, ánh mắt buồn bã.

Thiệnđứng nhìn theo bóng dáng thất thểu, âu sầu của cô. Trong lòng bỗng nhớ lại cuộctrò chuyện của mình với chị Như hôm đó.

- Cậu nêntránh xa Nhã Thi ra một chút, đừng quá thân thiết với cô ấy! - Chị Như nghiêmtúc nói chuyện với Thiện. Chưa bao giờ cậu thấy chị nghiêm túc và căng thẳngđến vậy.

- Tạisao? - Thiện nhíu mày hỏi.

Chị Nhưkhông lấp lửng, vòng vo mà nói thẳng luôn:

- Vì côấy là bạn gái của Trương Nhật Minh. Cậu biết cậu ấy chứ?

- TrươngNhật Minh, Trương Nhật Minh. - Thiện lẩm nhẩm tên anh, dường như cậu đã từngnghe hay thấy ở đâu đó rồi. - Có phải anh ta là Tổng giám đốc của công tyTrương Nhật không? - Cuối cùng Thiện cũng nhớ ra. Cậu đã từng nhìn thấy tên vàhình anh ngập đầy trên các trang nhất của báo và trên truyền thông.

- Phải! -Chị Như gật đầu. - Nếu cậu không tránh xa cô ấy thì tôi không biết chuyện gì sẽxảy ra với cậu nữa. - Chị Như thở dài khi nhớ lại lời nói của Nhật Minh khi gọiđiện cho chị.

- Tôihiểu rồi! Cảm ơn chị đã nhắc nhở.

Thiệnbuồn bã rời khỏi phòng làm việc của chị Như. Lần đó khi đưa Nhã Thi về, cậunhìn thấy một người trông rất quen đứng trước hẻm nhà cô. Nhưng cậu có nghĩ saocũng không nghĩ ra người đó lại là Nhật Minh - một vị Tổng giám đốc trẻ tuổidanh tiếng, lại không ngờ cô chính là người yêu của anh.

Ngay từkhi chị Như nói Nhã Thi là bạn gái của Nhật Minh thì Thiện đã hiểu. Cậu chợtnhận ra một người nghèo như mình thì làm sao thắng được anh chứ? Nếu so về tấtcả, từ ngoại hình cho đến địa vị xã hội thì cậu đều thua anh. Cậu hoàn toànkhông xứng với cô.

Vì vậy mànhững ngày sau đó Thiện luôn tìm cách tránh né Nhã Thi mặc dù cô cố ý nóichuyện với cậu. Cậu cũng không cho phép mọi người tiếp tục trêu chọc hay gánghép hai người. Mặc dù đã tìm cách không đến gần Nhã Thi nhưng làm việc cùngmột chỗ, ngày nào cũng chạm mặt nhau khiến cậu muốn loại cô ra khỏi trí nhớcũng không được. Mỗi lần nhìn thấy cô, nhìn thấy gương mặt buồn bã của cô khinhìn mình, Thiện cảm thấy ruột gan mình như bị lửa đốt. Cuối cùng, cậu khôngchịu được nên đến gặp chị Như xin nghỉ việc.

Chị Nhưthở dài, chị biết Thiện rất thích Nhã Thi nhưng chị không thể làm gì được, aibảo cô là bạn gái của Nhật Minh. Hơn ai hết, chị biết đã là đồ của Nhật Minhthì không ai có thể dễ dàng đụng tới. Anh tuy tốt bụng, hiền lành nhưng một khiđã tức giận thì hậu quả không thể lường được. Mặc dù chưa bao giờ chị thấy NhậtMinh nổi giận với ai nhưng qua cái cách anh nói chuyện điện thoại với chị hômđó, giọng điệu anh tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu bên trong lại là một sự giận dữnhư một núi lửa chuẩn bị phun trào thì chị đã hiểu.

Tháng nàyThiện chỉ mới làm vài ngày nhưng chị Như lại trả nguyên một tháng tiền lương vàcòn thưởng thêm một số tiền cho cậu. Mặc dù đây không phải lỗi của chị song chịvẫn cảm thấy rất áy náy. Nếu không phải ngay từ đầu chị không hỏi kĩ Nhã Thi làgì của Nhật Minh thì đã không để cho Thiện thân thiết với cô rồi.

Sau khinghỉ việc, Thiện chuyển chỗ ở và đổi luôn số điện thoại hòng cắt đứt mọi liênlạc với Nhã Thi.

“Xinlỗi Nhã Thi! Đừng vướng bận chuyện của tôi nữa. Tôi bây giờ đang rất tốt, tôisẽ ổn thôi mà.”

...

Vừa quẹoqua con đường nhỏ, từ xa xa Nhã Thi đã nhìn thấy một chiếc BMW đỏ chói đang đỗtrước hẻm. Cô hơi nheo mắt, cố tìm kiếm chủ nhân của chiếc xe đó nhưng khôngthấy.

Cô thấyhắn đang ung dung, nhàn nhã đứng dựa lưng vào tường trước cửa nhà mình, khẽ thởdài.

Đan Huythấy cô liền lập tức đứng thẳng người dậy, miệng không quên nở ra một nụ cườihòa nhã.

- Anh đếntìm em có chuyện gì sao? Hay chỉ đến chơi thôi? - Sau khi vào nhà, cô lên tiếnghỏi hắn.

- Anh đếnlà có chuyện quan trọng muốn nói với em. - Đan Huy trả lời rồi lại ghế sô phangồi.

Nhã Thicảm thấy tim mình hẫng một cái nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Cô rót nướcmời hắn rồi cũng ngồi xuống ghế đối diện, chờ đợi hắn nói chuyện.

Từ lúcgặp lại nhau ở Highland, Đan Huy thường xuyên đến chỗ Nhã Thi làm việc và đếnnhà cô. Một người trước nay không thích đồ ngọt như hắn mà mỗi lần đến Highlandđều gọi một miếng bánh gato để ăn thì thật là lạ. Chưa kể khi đến nhà, hắn cònmua cho cô những món ăn mà cô thích nhất.

Nhã Thithấy lạ nên có một lần quyết tâm hỏi hắn lý do thì nhận ngay một câu trả lờikhiến cô chết sững: “Vì anh muốn nhìn thấy em!”

Nực cười!Một người chủ động chia tay và nói chưa bao giờ yêu cô như hắn nay lại làm tấtcả mọi việc để nhìn thấy cô hay sao? Chuyện này có tin được không?

- NhãThi, chúng ta quay lại được chứ?

Nhã Thimở to mắt nhìn hắn, cái ly nước cô vừa định uống được dịp rơi xuống đất vỡ tantành, nước và miểng chai hòa lẫn vào nhau đều trở nên trong suốt, nếu không cẩnthận có thể sẽ bị đâm trúng.

Đan Huylo lắng chạy qua kéo Nhã Thi qua chỗ mình vì sợ những mảnh vỡ kia sẽ đâm vàochân cô. Cô vô thức để hắn kéo đi, đầu óc đã bị câu nói của hắn nhất thời làmmất đi ý thức.

- Em saorồi? Chân có bị sao không? - Hắn lo lắng nâng chân cô lên xem xét, dù biết rõchân cô không bị sao nhưng hắn vẫn vờ quan tâm.

Nhã Thigiật mình, vội hạ chân xuống rồi nhích người qua một bên. Hành động vừa rồi củacô khiến hắn ngỡ ngàng, hụt hẫng. Có phải là cô đang ám chỉ bảo hắn đừng đụngvào người cô hay không?

- Quaylại? Sao anh lại muốn quay lại? Chẳng phải anh đã nói anh chưa bao giờ yêu emhay sao?

Sau mộthồi bần thần, cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng. Trong giọng nói có phần nghènnghẹn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn như sắp khóc.

- Anh xinlỗi! Anh có nỗi khổ riêng. - Hắn nhìn cô buồn bã, đôi mắt khẽ cụp xuống.

“Nỗikhổ riêng ư?” Có gì đó nhói lên trong tim cô. Một chúthi vọng, một chút vui mừng lóe lên trong lòng cô nhưng rất nhanh đã bị dập tắt.

- Vậy nỗikhổ của anh là gì? - Cô hỏi.

- Anh...- Hắn không biết nói sao, vì trước câu hỏi vừa rồi của cô hắn chỉ trả lời đại,bây giờ cô hỏi sâu hơn khiến hắn nhất thời lúng túng chưa biết trả lời làm sao.Hắn chỉ còn cách lảng tránh. - Anh không thể nói được nhưng có một ngày, em sẽbiết. - Rồi hắn nắm lấy hai tay cô, ánh mắt tha thiết khẩn cầu. - Có thể choanh một cơ hội để quay lại không?

Cô lại mởto mắt nhìn hắn, hình ảnh hắn chở Thư Kỳ vụt qua và lúc hắn ôm hôn Thư Kỳ ở nhàcô ta khiến cô nhận ra điều gì đó.

- Còn ThưKỳ thì sao? Chẳng phải tình cảm hai người đang rất tốt đẹp sao?

- Khôngphải như những gì em nghĩ đâu. Anh chẳng qua bị ép buộc nên mới quen cô ta thôichứ anh chẳng yêu thương gì cô ta hết. Người duy nhất anh yêu chỉ có mình emthôi. Nhã Thi, hãy bỏ qua cho anh! Hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc em đượckhông?

Hắn độtnhiên quỳ xuống chân Nhã Thi khiến cô một phen hốt hoảng. Cô vội ngồi dậy đỡhắn lên, bối rối nói:

- Em...Em cần có thêm thời gian suy nghĩ.

- Được!Em cứ suy nghĩ đi, bao lâu anh cũng sẽ chờ. Bởi vì... - Hắn đặt lên môi cô mộtnụ hôn nhẹ. - Anh yêu em!

Anh yêuem! Ba từ này hắn đã từng nói với cô, không chỉ một lần mà là rất nhiều lần,nhiều đến nỗi cô không thể nhớ hết. Cũng chính ba từ đó mà cô đồng ý trở thànhngười yêu của hắn, cô cảm thấy mình như người hạnh phúc nhất thế gian này khiđược hắn tỏ tình. Bây giờ nghe lại, sao cô không còn cảm thấy hạnh phúc như lúcđó? Phải chăng cô đối với hắn bây giờ đã không còn tình cảm hay trong tim cô đãcó một hình bóng khác?

- Anh...Anh về đi! Em muốn yên tĩnh một mình! - Cô thấp giọng nói, cúi mặt không dámnhìn hắn.

Hắn đápmột tiếng, hôn lên trán cô rồi chào cô đi về.

Ra tớicửa, hắn quay lại nhìn cô vẫn còn đứng bất động ở đó. Vẻ mặt đau khổ vừa rồingay lập tức được thay bằng một vẻ mặt đắc thắng và một nụ cười nửa miệng đượctạo ra trên môi hắn.

Hắn đirồi, cô liền chạy ra đóng cửa lại, ngồi thụp xuống sàn nhà rồi ôm mặt khóc.

Cô phảilàm gì trong hoàn cảnh này đây? Rốt cuộc là trong tim cô, hình bóng hắn có cònkhông? Nếu còn thì tại sao cô lại không cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi hắn nóira ba từ đó? Nếu còn, sao cô không gật đầu chấp nhận lời cầu xin của hắn mà cầnphải suy nghĩ? Cô thừa nhận là tim mình vẫn còn đau khi nhìn thấy hắn nhưng nóđối với hắn, kể từ lúc gặp hắn ở nhà Thư Kỳ thì trái tim cô đã sụp đổ hoàntoàn. Tình yêu hai năm cô đã cho nó trôi vào quá khứ nhưng tại sao bây giờ hắnlại đến tìm cô và nói muốn quay lại? Hắn nói hắn chia tay cô là có nỗi khổriêng, vậy nỗi khổ mà hắn nói là gì? Nỗi khổ của hắn lớn đến nỗi chia tay côbằng những lời khiến cô đau lòng muốn chết đi sao?

Lúc này,Nhã Thi chợt nhớ đến Nhật Minh, nhớ đến những chuyện tốt đẹp mà anh đã làm chomình. Anh đã vì cô làm rất nhiều chuyện, anh đứng trước mặt hàng trăm người đểbảo vệ cô trong khi chẳng ai có thể làm được điều đó. Anh đã vì cô mà hối hảchạy đến khi nghe tiếng sợ hãi của cô trong điện thoại để rồi chịu đau đớn khibị bọn người chặn đường mình đánh. Anh tuy có lúc ngang tàng, ngạo mạn nhưngNhã Thi không phủ nhận anh đối với mình rất tốt. Cô cũng có thể cảm nhận được,trái tim mình đã rung động trước anh.

Tínhtong!

Có tiếngchuông cửa, Nhã Thi mệt mỏi đứng dậy mở.

Vừa nhìnthấy Hải Nam, cô đã ôm chầm lấy anh khóc nức nở. Hải Nam biết đã có chuyện gìnên gỡ tay cô ra, vồn vã hỏi:

- Nói choanh nghe đã xảy ra chuyện gì? Hắn ta đã nói gì với em?

Cô ngướcmặt lên nhìn anh, đoán chắc anh vừa gặp hắn ở ngoài đường.

- Anh ấynói muốn quay lại với em. Hức hức!

Cô tiếptục nức nở trong khi mặt Hải Nam đang dần biến sắc. Anh tức giận nói:

- Khốnkiếp! Em đừng bao giờ tin hắn ta, hắn ta chỉ đang gạt em thôi.

Cô khônghiểu anh đang nói gì, gạt nước mắt ngây ngô hỏi:

- Gạt em?Tại sao anh ấy lại gạt em?

- Hắn takhông yêu em, hắn ta làm vậy chỉ để... - Hải Nam chợt dừng lại, lẩm bẩm gì đórồi đưa cho cô rất nhiều đồ ăn mà mình mua tới. - Anh không nói được nhưng hãynghe anh, đừng nghe hắn ta nói. Em phải biết, Nhật Minh đã yêu, đã tốt với emnhiều như thế nào. Em không thể khiến cho cậu ấy đau lòng thêm nữa. - Rồi anhthở dài một cái, vỗ vai cô. - Hôm nay em chịu khó ăn một mình nha, anh có việcphải đi trước.

Anh chạyđi. Cô vội nói với theo:

- Này,nhiều đồ ăn như vậy em làm sao ăn hết?

Nhưng anhđã chạy mất tiêu rồi.

Cô thởdài, đem đồ ăn đặt lên bàn, định tắm rửa sạch sẽ rồi đem chúng qua nhà ăn vớichị Chi và bé Mi. Bây giờ chỉ có qua đó, cô mới có thể tâm sự với chị Chi đểtrút đi gánh nặng đang đè nặng trong lòng mình.

Hải Namtính lái xe đuổi theo hắn nhưng hắn đã biến mất. Anh tức tối đập tay lênvô-lăng một cái rồi lái xe đến quán bar mà anh với Nhật Minh thường hay đến.