Em Là Vì Sao Đang Rơi

Chương 27: Cái ôm hiếm có




Tiếng hétchói tai của Nhã Thi vừa vang lên cũng là lúc cây gậy ấy đáp xuống lưng NhậtMinh một cách mạnh mẽ. Anh ngã nhào về phía trước, cố gắng định thần lại, anhxoay người và đạp một cái thật mạnh ngay ngực hắn. Hắn nằm ra đất, ôm ngực rênrỉ. Tên còn lại thấy vậy thì hoảng sợ chạy đi.

Nhã Thihốt hoảng chạy đến đỡ lấy Nhật Minh khi thấy anh khuỵu xuống, cú đánh lén vừarồi khiến tấm lưng anh rất đau.

- Anh cósao không?

- Tôi...

Nhật Minhchưa kịp nói thì bị tên đại ca không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, hắn cầm lấycây gậy nằm lăn lóc mà tên đệ tử đánh lén anh làm rơi đánh mạnh vào trán anh.Anh một lần nữa không kịp trở tay.

- Không!- Nhã Thi hét lên khi nhìn thấy máu từ trán anh chảy ra. - Đồ điên! Tôi sẽ báocảnh sát!

Để chứngminh mình không nói đùa, cô đưa điện thoại lên bấm số 113. Tên đại ca thấy vậy,cầm cây gậy định đánh luôn cô thì anh đã ôm cô xoay lại, một mình hưởng trọn cúđánh ấy vào lưng thêm lần nữa.

Nhật Minhnằm trên người cô, tấm lưng anh đang rất đau còn đầu thì choáng váng.

- Đại ca!Mình mau chạy đi, nếu không cảnh sát tới thì mình toi đời.

Tên đệ tửthấy tình hình có vẻ căng thẳng, hắn khuyên tên đại ca. Tên đại ca nghe xuôitai nên theo tên đệ tử chạy đi. Tiếng cây gậy gỗ bị quăng lại tạo ra một thứ âmthanh lọc cọc khô khốc giữa trời đêm.

- NhậtMinh! Anh không sao chứ? Tại sao lại đỡ cho tôi chứ? - Nhã Thi bật khóc khinhìn thấy đôi mày anh nhíu chặt lại, gương mặt nhăn nhó đến thảm thương. Có lẽanh đang đau lắm! Nhưng sao cô cảm thấy dường như người đang đau là cô chứkhông phải anh?

- Ngốcquá! Em ốm yếu như vậy thì sao làm sao chịu nổi đòn đánh ấy chứ? - Anh cườihiền, gắng gượng đưa tay lau nước mắt cho cô.

- Anh...Anh có đau lắm không? Để... Để tôi gọi cho anh Hải Nam đến chở anh vào bệnhviện.

Cô địnhgọi cho Hải Nam nhưng bị anh chặn lại.

- Không!Tôi không sao! Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần đến bệnh viện. - Nhật Minhhơi hốt hoảng nhưng trước khi Nhã Thi nhận ra sự bất thường ấy thì anh đã nhanhchóng lấy lại bình tĩnh. - Nhà em có hộp cứu thương không? - Anh nhìn cô và khinhận được cái gật đầu của cô, anh nắm lấy tay cô hối thúc. - Đi! Lên xe tôi đưaem về!

Anh gượngngồi dậy, một tay cầm tay cô, tay còn lại chống xuống đất để đứng lên. Cô nhanhchóng cất điện vào túi rồi đỡ anh lại chiếc Benz đậu gần đó.

Về tớinhà, cô lại tiếp tục đỡ anh vào nhà.

Để anhngồi trên ghế, cô chạy đi lấy hộp cứu thương.

- Để tôixem, anh có đau lắm không? - Cô chạm nhẹ miếng bông gòn vào chỗ bị thương trêntrán anh, sụt sịt nói.

Anh thấycô mếu máo có vẻ như sắp khóc, mặc dù tấm lưng đau ê ẩm và vết thương rát buốttrên trán nhưng anh vẫn cười, vẫn không ngừng trêu ghẹo cô:

- Em đaulòng sao?

Có lẽ NhãThi quá chăm chú vào vết thương của anh nên mới không nghe ra được anh đang hỏigì, chỉ biết gật đầu theo phản xạ.

Khóe môiai đó khẽ cong cong khi nghe nhìn thấy cái gật đầu và giọt nước từ mắt cô rơira. Anh khẽ chạm tay vào mặt cô, lau đi giọt nước mắt ấy.

Xử lítrong vết thương ở trán, cô e dè nhìn anh:

- Anh...Anh có thể cởi áo ra không? Tôi muốn... xem vết thương ở lưng anh.

Phải khókhăn lắm Nhã Thi mới thốt ra được những lời đáng xấu hổ ấy. Nếu để người khácnghe được, cô chắc hẳn sẽ bị người ta cho rằng mình là một đứa con gái mất nết,đã dẫn trai vào nhà còn bảo người ta cởi áo.

Thoángthấy gương mặt đỏ bừng của cô, Nhật Minh khẽ cười rồi tháo chiếc cà vạt vốnđang bị tháo dở lúc ở nhà ra, sau đó từ từ cởi từng nút áo.

Nhã Thinhắm tịt mắt lại khi vòm ngực anh dần lộ ra, là con gái... đương nhiên là côxấu hổ khi một người con trai cởi áo ngay trước mặt mình.

- Em cứnhắm mắt như vậy thì làm sao mà rửa vết thương cho tôi?

Nghetiếng anh, cô khẽ mở mắt. Trước mắt cô bây giờ không phải là ngực anh mà là tấmlưng với hai vết thương dài hình chữ X đang rướm máu.

Nhã Thiđưa tay chạm nhẹ, chạm rất nhẹ nhưng anh lại phản ứng khá mạnh. Có lẽ là rấtđau!

Cô rụttay lại, tự dưng lại thấy mình có lỗi với anh. Anh vì cô mà bị thương nặng nhưvậy, vì cô mà chịu đau đớn như vậy.

Nhã Thinhẹ nhàng sát trùng vết thương cho anh. Sau khi xong, cô mới bảo anh cài áolại.

- Tôi xinlỗi! - Giờ phút này cô không biết nói gì hơn ngoài ba từ đó.

- Tại saoem lại xin lỗi tôi? - Anh nhìn cô khó hiểu.

- Tại tôimà anh mới bị đau như vậy. Tôi thành thật xin lỗi! - Cô cúi đầu.

Nhật Minhnâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ khiến cô bối rối, vội vàng nétránh.

- Tôi thàđể mình đau cũng không muốn nhìn thấy em đau. Vì khi em đau một thì tôi đaumười!

Nhã Thingỡ ngàng nhìn anh, chỉ có hai từ để diễn tả cho cảm xúc của cô bây giờ, đó làcảm động.

Phải! Côđang rất cảm động, bởi câu nói đó của anh quá hay, quá tình cảm khiến cho timcô có cảm giác như vừa được hồi sinh sau lần chia tay với Đan Huy.

Mặc dùvậy nhưng cô vẫn không thể hiện ra mặt, dường như cô đang bị một thứ gì đó vôhình níu giữ cảm xúc.

Nhã Thiđã không biết được rằng khi Nhật Minh nghe thấy tiếng nói đầy sợ hãi của côtrong điện thoại, anh đã hốt hoảng và lo sợ đến mức nào. Lúc anh gọi cho cô làlúc anh vừa đi làm về, chỉ kịp cởi chiếc áo vest, còn chiếc cà vạt đang tháonửa chừng vì cô mà bỏ dở. Anh gấp gáp ra xe chạy đi tìm cô, đến cửa cũng quênkhóa, để tan hoang như muốn mời trộm vào nhà.

Chiếc xeanh chạy với tốc độ rất khủng khiếp, cứ như anh sợ chỉ cần mình chậm trễ mộtchút là cô sẽ gặp nguy hiểm. Anh chạy nhanh đến nỗi không ít lần xém va vào cộtđiện và đụng phải người ta. Bởi anh lái xe trong trạng thái lo lắng và mất bìnhtĩnh.

Song cũng may mắn là nhà anh không xa nhà Nhã Thi lắm nên mới kịp thờitới cứu cô, nếu không thì anh không dám chắc là chuyện gì sẽ xảy ra.

- Cảm ơnanh! - Nhã Thi chỉ có thể nói như vậy, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh lạ thườngnhưng đâu đó trong tim cô, cô cảm giác nó hơi khác lạ, không còn lạnh lẽo màngược lại nó rất ấm.

- Mườimột giờ rồi. - Nhật Minh đưa tay nhìn đồng hồ, khẽ thở dài. Có lẽ anh luyếntiếc khi sắp phải rời khỏi cô. - Trước khi về... - Anh ấp úng, lo ngại nhìn cô.- Em có thể cho tôi ôm một cái được không?

Cô tínhtừ chối nhưng không hiểu sao lại mỉm cười gật đầu. Không đợi anh chủ động, côđã choàng tay nhẹ ôm lấy anh, để mặt mình áp vào ngực anh.

Thìnhthịch... thình thịch...

Tim anhđập liên hồi, bàn tay đang thả lỏng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm trước naychưa từng có của cô.

Được mộtlúc lâu, cô nghĩ đã đủ nên buông anh ra nhưng... buông hoài vẫn không được vìanh đang ôm chặt cô và gục mặt lên vai cô.

- Một látnữa thôi! - Giọng anh thỏ thẻ khi cảm giác cô muốn buông mình ra.

Vậy là côđành ngồi im, để mặc cho Nhật Minh ôm đến khi nào anh muốn.

Năm phútsau...

- Thôi,tôi về đây. Tạm biệt em! - Anh buông cô ra rồi nhắm thẳng cửa mà đi, không nhìncô một lần nào.

Vì anh sợchỉ cần nhìn cô là anh sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình mà muốn ở bêncạnh cô lâu hơn. Thậm chí... anh sợ mình sẽ làm những việc không phải đối vớicô và sẽ khiến cô hận mình suốt đời. Phải khó khăn lắm cô mới chấp nhận anh,không xa lánh anh nữa nên anh không thể đánh mất đi sự gần gũi hiếm có đó.