Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 76: Xuân dược




Ăn được một lúc thì Ngụy Tô Linh bỗng cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm liền muốn về phòng nghỉ ngơi, Sở Sinh Trang có nói để mình đưa đi nhưng Ngụy Tô Linh đã từ chối vì không muốn phiền đến cô đang bận tiếp khách.

"Vậy để em kêu phục vụ đưa chị về phòng."_Mặc Thanh Vy nghe được cuộc nói chuyện của hai người liền nói chen vào, không đợi Ngụy Tô Linh kịp phản ứng đã vẫy tay gọi phục vụ đi lại chỗ bọn họ đang ngồi

Sau khi chào mọi người xong Ngụy Tô Linh theo phục vụ trở về phòng nghỉ ngơi, Mặc Thanh Vy nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi mà khóe miệng khẽ cong lên đầy nham hiểm...

Sở Sinh Trang đang đứng nói chuyện với mấy vị khách đến tham dự buổi tiệc thì trông thấy Mặc Kiều Khâm từ đâu đi tới hỏi cô:

"Linh Linh đâu? Sao anh không thấy em ấy?"

"Khi nãy Linh Linh nói mệt nên đã về phòng nghỉ rồi, em ấy cũng vừa mới rời đi thôi. Mà anh tìm em ấy có việc gì sao?"

"À anh có chút chuyện muốn hỏi, nếu em ấy mệt thì để mai anh nói cũng được."

"Hay bây giờ anh đi xem thử em ấy có sao không? Khi nãy cậu phục vụ kia đưa em ấy đi mà em không được yên tâm cho lắm, dù sao cậu ta cũng là đàn ông."_Sở Sinh Trang đưa ra gợi ý

Mặc Kiều Khâm chần chừ một hồi rồi cũng quyết định đi tìm Ngụy Tô Linh, anh chạy ra hỏi lễ tân phòng dành cho khách đến tham dự bữa tiệc ở lại qua đêm nằm ở tầng mấy rồi bấm thang máy đi lên. Tới nơi Mặc Kiều Khâm ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia, lại trông thấy ở căn phòng nằm tận cuối dãy có dáng người con gái đang gục đầu trước cửa, bất ngờ cánh cửa bật mở một cánh tay to lớn vươn ra nắm lấy cổ tay cô gái.

Ngụy Tô Linh khi nãy còn đang loay hoay mở cửa lúc này không khỏi hoảng hốt mà hét lớn, ánh mắt sợ hãi nhìn vào người đàn ông lạ mặt trong phòng đang siết chặt tay cô muốn lôi vào bên trong:

"Anh là ai? Mau buông tôi ra! Có ai không? Làm ơn giúp tôi với!"

"Cô em để dành sức chút nữa còn rên dưới thân bọn anh nữa chứ!"_Chất giọng khàn đặc bất ngờ vang lên từ trong căn phòng tối

"Aaa, mau buông tôi ra. Tôi chỉ là đi nhầm phòng..."

Ngụy Tô Linh còn chưa kịp nói dứt câu thì từ đằng sau đã có một lực lớn kéo cô lại, đồng thời tên đàn ông trước mặt cũng bị đá văng trở lại bên trong phòng.

Mặc Kiều Khâm nhanh chóng đóng cửa lại rồi kéo tay Ngụy Tô Linh chạy vào thang máy gần đó, cửa vừa đóng lại liền nghe thấy tiếng đập cửa cùng chửi bới từ bên ngoài, cũng may là thang máy đã kịp đi lên tầng bên trên nên đám người kia không xông vào được.

"A...anh Kiều Khâm? S...sao anh lại ở...đây?"_Ngụy Tô Linh ngạc nhiên nhìn người đàn ông phía đối diện, khuôn mặt cô lúc này đã đỏ bừng cả lên, giọng nói không hiểu sao cũng không được liền mạch, chỉ là cô đang cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng lên, vô cùng khó chịu

Mặc Kiều Khâm thấy Ngụy Tô Linh có ý định cởi áo khoác lông bên ngoài ra liền giữ tay cô lại:

"Trời đang lạnh em mau mặc vào đi."

"E...em không lạnh! Anh Kiều Khâm, t...tại sao trong này l...lại nóng như vậy?"

"Linh Linh, em không sao chứ? Sao người em nóng vậy? Khi nãy em có uống linh tinh cái gì không?"_Mặc Kiều Khâm nhíu mày, lúc nãy có nắm tay cô kéo vào trong thang máy quả thực là rất nóng, lại nhìn đến những biểu hiện bây giờ của cô nhóc khiến anh không khỏi nghi ngờ rằng cô đã trúng phải thứ đó

"E...em không biết... Em nóng!"

Ting...

Cửa thang máy bất ngờ mở ra, Mặc Kiều Khâm nắm lấy cổ tay Ngụy Tô Linh kéo ra ngoài rồi cùng bước vào một căn phòng gần đấy, là phòng mà Mặc Kiều Khâm anh đã thuê ở từ lúc trở về nước Z.

Cùng lúc đó ở dưới bữa tiệc, nam phục vụ khi nãy đưa Ngụy Tô Linh lên phòng giờ đang làm bộ như vô tình mà đi ngang qua Mặc Thanh Vy, cậu ta ghé vào tai người phụ nữ kia nói điều gì đấy chỉ biết là ngay sau đó liền bị cô ta trợn trừng mắt nhìn rồi vội xin phép các vị quan khách khác rời đi trước.



Sở Sinh Trang trông thấy cô ta gấp gáp rời khỏi bữa tiệc cùng với nam phục vụ khi nãy thì nảy sinh nghi ngờ liền âm thầm đi theo sau. Cô không thể dùng chung thang máy với hai người bọn họ được nên đã leo thang bộ, lúc gần đến tầng dành riêng cho khách tham dự buổi tiệc ở lại thì nghe thấy một tiếng "ting" của thang máy, cô vội men theo vách tường hành lang khách sạn để nghe ngóng tình hình.

"Có đúng là cô ta không vào trong không?"

"Dạ thưa sau khi tôi đưa Ngụy tiểu thư đến đây thì cô ấy bảo tôi đi xuống, lúc đó tôi thấy cô ấy đã quét thẻ từ nên cũng yên tâm rời đi. Nhưng lúc sau thì có người gọi cho tôi nói là Ngụy tiểu thư đã bị một người đàn ông khác kéo đi..."_Nam phục vụ kia rụt rè thuật lại toàn bộ sự việc

Chát!!!

Nghe đến đây Mặc Thanh Vy không khỏi tức giận liền giáng cho cậu ta một cú tát rồi phun ra một câu:

"Vô dụng!"

"..."_Nam phục vụ đó im lặng không dám hé nửa lời, cúi đầu chịu cơn thịnh nộ từ người phụ nữ kia

"Cút!"

"Mặc tiểu thư, vậy tôi xin phép."_Người phục vụ đó siết chặt hai tay cố đè nén sự nhục nhã trong lòng, cúi đầu chào coi như phải phép rồi quay lưng rời đi

Lúc này Sở Sinh Trang có chút hoảng loạn vội cất chiếc điện thoại trong tay đi vì biết chắc cậu ta thế nào cũng sẽ đi ngang qua chỗ cô, trong lúc đang hoảng hốt tìm chỗ nấp thì một cánh tay thò ra kéo cô lại. Sở Sinh Trang giật mình toan hét lên thì người kia đã kịp thời dùng tay ngăn cô làm chuyện ngu ngốc, đến khi định hình lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng trống mà người trước mặt không ai khác chính là anh, Ngụy Thế Quân.

Kính coong...kính coong...kính coong...

"Có ai trong phòng không ạ? Phòng VIP 701 gọi thay chăn ga phải không thưa quý khách?"_Tiếng nói phát ra từ chiếc máy nhỏ gắn trên tường cạnh cửa ra vào

"..."

Trong phòng cả Ngụy Thế Quân và Sở Sinh Trang đều im lặng không dám thở mạnh, tay anh vẫn chắn trước miệng cô, tay còn lại thì đỡ sau đầu vì khi nãy lúc kéo cô vào phòng anh sợ sẽ làm đau cô.

Ở bên ngoài, Mặc Thanh Vy nghe thấy tiếng động liền đi qua dò hỏi:

"Có ai sao?"

Nam phục vụ kia ánh mắt vẫn đặt vào cánh cửa nơi hai người nào đó đang ẩn nấp ở đằng sau, sau một hồi quan sát thấy không có động tĩnh gì liền lắc đầu với Mặc Thanh Vy rồi đi xuống dưới nơi bữa tiệc đang diễn ra.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai đứng ở ngoài nữa, lúc này cả hai mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại vô tình va phải nhau, cảm giác lúng túng liền ập đến. Ngụy Thế Quân nhận ra tư thế của bản thân có chút không đúng lắm, vội buông cô ra rồi nở nụ cười gượng gạo:

"Xin lỗi! Khi nãy do tình thế gấp gáp nên anh mới..."

"Kh...không sao, tôi hiểu mà. Cảm ơn anh."_Sở Sinh Trang cũng cười đáp lại

"..."

"Mà sao anh lại ở đây?"

"Anh thấy em rời khỏi bữa tiệc, anh tưởng em mệt nên mới đi theo nào ngờ lại bắt gặp cảnh khi nãy."

"À ra vậy. Mà đúng rồi, chúng ta mau ra ngoài xem thử."

Ngụy Thế Quân khẽ mở cửa đi ra trước sau đó mới để cô theo sau, cả hai đi lại căn phòng khi nãy Mặc Thanh Vy đứng rồi ghé sát tai vào cửa nhưng do là phòng cách âm nên hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, cuối cùng đành rời đi.



Lúc ở trong thang máy Sở Sinh Trang có nhận được một cuộc gọi từ Mặc Kiều Khâm nói rằng anh ấy và Ngụy Tô Linh đang ở cùng nhau, Ngụy Thế Quân nghe được liền giật lấy điện thoại trên tay cô mà nói lớn:

"Anh đã làm gì Linh Linh rồi hả? Mặc Kiều Khâm, anh dám động đến một sợi tóc của em ấy thử xem, tôi không tha cho anh đâu!"

"Ngụy Thế Quân! Anh bình tĩnh chút đi! Anh Khâm sao có thể làm gì với Linh Linh được chứ?"_Sở Sinh Trang giật lấy điện thoại trở lại, cau mày khó chịu mà lớn tiếng với người đàn ông kia

"Em còn bênh anh ta nữa!"_Ngụy Thế Quân khó chịu quay mặt đi chỗ khác không thèm nói với cô nữa

Sở Sinh Trang nhìn anh đầy bất lực rồi lại nói vào điện thoại:

"Anh nhắn em số phòng, giờ em qua liền."

(Là phòng tổng thống mà anh đang ở.)

Nhận được thông tin Ngụy Thế Quân liền bấm thang máy lên tầng cao nhất của tòa khách sạn. Đến nơi Mặc Kiều Khâm đã đứng trước cửa đợi sẵn.

"Linh Linh em ấy đang ở đâu?"

Mặc Kiều Khâm nhìn anh mà không nói gì, liền quay trở lại trong phòng đi đến trước cửa phòng tắm rồi chỉ vào trong đó:

"Em ấy đang ngâm mình trong đó do buổi tối có vô tình trúng phải xuân dược. Tôi đã gọi bác sĩ rồi, cậu không cần phải quá lo lắng."

"X...xuân dược sao?"_Sở Sinh Trang bàng hoàng

"Anh không làm gì em ấy chứ?"_Ngụy Thế Quân nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt nghi ngờ

"..."_Mặc Kiều Khâm không trả lời, ánh mắt lại liếc sang chỗ khác

Ngụy Thế Quân cũng không quan tâm nữa, toan mở cửa phòng tắm ra thì bị Mặc Kiều Khâm giữ lại, ánh mắt anh ta có chút không hài lòng:

"Cậu tính làm gì? Bây giờ cậu vào không phải lúc, chi bằng để Sinh Trang vào với em ấy."

Sở Sinh Trang liền ngơ ra nhìn hai người đàn ông đang đấu mắt với nhau. Sao tự nhiên ông anh trai ruột thừa này lại đẩy sang cô vậy? Thôi thì phận làm em gái đành chấp nhận thôi chứ giờ sao?

Cô liền đẩy người Ngụy Thế Quân ra rồi mở cửa bước vào, khung cảnh trước mắt hiện giờ quả thực khiến Sở Sinh Trang không khỏi đỏ mặt, lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến gái đẹp bị trúng xuân dược. Ngại chết cô rồi! Nghĩ lại thì Ngụy Thế Quân anh đúng là không nên vào thật, nhưng còn ông anh trai kia của cô...chắc cũng phải chịu đựng dữ lắm!

Thấy có người bước vào Ngụy Tô Linh khẽ mở đôi mắt mơ màng nhìn ra phía cửa lớn:

"Ch...chị Sinh Trang?"

"Ừ là chị. Em đã ổn hơn chưa?"

Ngụy Tô Linh không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Sở Sinh Trang đi đến khóa vòi nước đang chảy trào cả ra ngoài thành bồn tắm, cô vô tình đụng phải nước ngay sau đó vội rụt tay lại. Như vậy cũng lạnh quá mức rồi! Bây giờ còn đang là mùa đông, làm thế không bị cảm mới lạ!

"Em mau đứng dậy đi, nước lạnh quá rồi!"_Sở Sinh Trang với lấy chiếc khăn tắm treo gần đó rồi đưa về phía cô gái đang nằm trong bồn tắm, ánh mắt không khỏi thương xót