Mãi lâu sau đó Ngụy Thế Quân mới lưu luyến mà buông cô gái nhỏ trong lòng ra, anh lại cẩn thận lấy từ trong túi áo khoác một món đồ gì đó đưa tới trước mặt cô:
"Cho em này, khoai lang nướng mật."
Sở Sinh Trang ngẩn người nhìn túi giấy màu nâu nhạt nhăn nhúm nằm trọn trong lòng bàn tay anh, mùi thơm của mật hòa cùng thứ tinh bột màu vàng óng tỏa ra quanh quẩn nơi chóp mũi, một mùi hương rất đỗi quen thuộc và cũng rất hồi ức.
Anh đột nhiên cầm lấy tay cô, nhét túi giấy mà bên trong có một củ khoai lang nướng nóng hổi vào tay cô sau đó lại nở nụ cười ấm áp, anh thở phào một cái rồi nói:
"Thật may quá, vẫn còn nóng! Anh sợ trời lạnh sẽ làm nguội mất nên đã cho vào túi áo để ủ ấm."
Sở Sinh Trang không nói gì, ánh mắt vẫn dán lên túi giấy ở trên tay mình. Quả thực là vẫn còn nóng, nếu để ý kỹ sẽ thấy được hơi nóng vẫn còn bốc ra.
"Anh trên đường tới đây tình cờ thấy người ta bán nên đã mua mang đến cho em, chẳng phải em rất thích ăn khoai lang nướng mỗi khi mùa đông tới sao?"
Sở Sinh Trang ngước lên nhìn người đàn ông phía đối diện, anh vẫn luôn nở nụ cười với cô, nụ cười mà đã rất lâu rồi cô mới được thấy nó xuất hiện lại trên gương mặt anh. Cô không tự chủ được mà nhìn anh lâu hơn một chút, ánh mắt anh lúc này có biết bao nhiêu dịu dàng cùng cưng chiều, tất cả điều đó đều là dành cho cô, ngay lúc này và ngay tại đây, chỉ có một mình Sở Sinh Trang cô thôi.
Hệt như chín năm về trước, trái tim cô lại một lần nữa bị người con trai trước mặt làm cho loạn nhịp, như có một cọng lông hồng khẽ lướt qua khiến cho lồng ngực trái không ngừng cảm thấy ngứa ngáy. Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô_Anh chẳng lẽ không nhớ sao? Là vì ngày hôm đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau liền được anh tự tay nướng khoai cho, nên sau này em mới nói thích ăn khoai lang nướng vào mùa đông, bởi khi đó em sẽ lại nhớ tới dáng vẻ anh dịu dàng tựa nắng ấm, từng chút một quan tâm đến em.
Dường như từ khi gặp được anh, Sở Sinh Trang cô đã thay đổi khẩu vị rất nhiều, tất cả đều là phụ thuộc vào việc anh thích ăn gì, ghét ăn gì.Có những thứ dù bản thân rất không thích những vì anh mà cô chắc chắn sẽ thử. Còn nhớ có lần cô biết rõ rằng mình bị dị ứng với đậu phộng nhưng vẫn cố chấp ăn theo anh, kết quả liền phải nhập viện, cũng từ lần đó mà khi đi ăn có mặt cô sẽ không bao giờ thấy anh gọi những món có chứa thành phần là đậu phộng.
"Để anh cầm ô cho, em mau ăn đi kẻo nguội mất sẽ không ngon."_Ngụy Thế Quân cầm lấy chiếc ô từ tay cô rồi nói
"..."
"Chúng ta ra bên kia ngồi nào."
Sở Sinh Trang như bị thôi miên liền ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, cả hai ra chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Cô nhìn túi giấy trong tay, hơi ấm từ món thức ăn phía bên trong tỏa ra khiến tay cô cảm nhận được sự ấm áp giữa trời tuyết rơi, mùi thơm của nó đã thành công quyến rũ được cô. Sở Sinh Trang mở túi giấy ra, củ khoai nướng mập mạp bị nứt đi lớp vỏ bên ngoài để lộ ra phần thịt màu vàng ươm, được phết thêm một lớp mật ong càng làm tăng thêm phần hấp dẫn.
A, đói chết cô rồi!
Ngụy Thế Quân liền đưa tay tới giúp cô bóc lớp vỏ phía bên ngoài, anh không muốn cô động tay vào vì như đã nói cô chỉ cần ăn thôi.
"Sinh Trang, vợ à!"
Sở Sinh Trang vốn còn đang ăn, nghe được anh gọi mình như vậy lập tức bị nghẹn nuốt không trôi, cô tròn mắt lên nhìn người đàn ông vừa gây ra hậu quả này.
Anh vội vàng vỗ vào lưng, coi cô như em bé mà làm cách này để xuôi thức ăn:
"Em không sao chứ? Tự nhiên lại bị nghẹn?"
"Khụ... Còn không phải tại anh không đâu lại gọi tôi như vậy."
"Em đúng là vợ anh mà, chúng ta còn chưa chính thức ly hôn đâu, em vội vàng muốn chối bỏ trách nhiệm như vậy có phải là anh nên suy nghĩ lại..."
Sở Sinh Trang lập tức ngắt lời anh:
"Này nha, anh đàn ông nói không được nuốt lời."
Ngụy Thế Quân bất ngờ trong ánh mắt hiện lên vài tia đau lòng:
"Em thật sự muốn nhanh chóng ly hôn với anh đến vậy sao?"
"..."_Sở Sinh Trang im lặng không trả lời
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh cũng nướng khoai cho em ăn nhỉ? Cũng là một ngày tuyết rơi..."_Ngụy Thế Quân đột nhiên nhắc lại chuyện cũ
Sở Sinh Trang nhìn anh, ra là anh vẫn còn nhớ về ngày đầu cả hai gặp mặt, cái hôm định mệnh đó đã khiến hai mảnh đời vô tình va vào nhau. Cô không đáp lại lời anh, cả hai sau đó cũng trở nên im lặng.
Sau khi cô đã ăn xong liền quay sang nói với anh:
"Bây giờ anh đã có thể về chưa? Tôi muốn vào nhà ngủ."
Ngụy Thế Quân đột nhiên đặt chiếc ô xuống rồi ôm lấy cô, bàn tay to lớn cứng cáp khẽ vuốt ve mái tóc mềm. Sở Sinh Trang đâu chịu để yên cho anh muốn làm gì thì làm, cô dùng sức đẩy anh ra nhưng không thể lại nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
"Yên lặng chút, anh chỉ muốn ôm em một lát."
Sở Sinh Trang cuối cùng cũng thôi phản kháng. Thấy cô đã chịu nghe lời vòng tay anh cũng nới lỏng ra để tránh làm cô đau, đây có thể đã là lần cuối anh được ôm người con gái này nên Ngụy Thế Quân cố gắng lưu giữ từng chút một khoảnh khắc được ở bên cô.
Sở Sinh Trang chầm chậm đưa tay lên vòng qua người ôm lấy anh. Cảm nhận được sự hồi đáp từ cô, khóe miệng anh khẽ cong lên một vòng cung tuyệt mỹ, lại vùi mặt vào hõm cổ cô mà tận hưởng cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Lúc lâu sau cô dường như cảm thấy người kia có chút không đúng lắm, bờ vai anh khẽ run lên. Ngụy Thế Quân, anh là đang khóc sao?
"Này, anh làm sao vậy?"
Sở Sinh Trang toan đẩy anh ra nhưng không thể, bất ngờ khuôn mặt anh phóng đại trước tầm mắt, giây sau một cảm giác mềm mại liền truyền đến ở môi cô. Sở Sinh Trang tròn mắt, cả người cứng đờ mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, hai tay liên tiếp đánh vào lồng ngực người đối diện muốn thoát ra.
Ngụy Thế Quân dùng một tay nhẹ nhàng giữ hai tay đang không yên phận kia, tay còn lại giữ lấy gáy cô, bắt đầu một nụ hôn mơn trớn trên môi cô, tận hưởng hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi.
Cô bị sự dịu dàng trong từng động tác của người đàn ông kia làm cho mê mẩn, cơ thể bỗng chốc mềm nhũn không chút sức lực. Anh hôn rất nhẹ nhàng lại như sợ sẽ làm đau cô, từng chút một đều là sự trân trọng, nâng niu đối với người con gái này.
"Sinh Trang, vợ à! Cho anh gọi em như thế này nốt ngày hôm nay thôi."_Ngụy Thế Quân nhìn thẳng vào mắt cô có biết bao là thâm tình
"..."
"Được rồi, em mau vào nhà đi, ngủ muộn quá sẽ không tốt đâu."_Ngụy Thế Quân buông cô ra rồi vẫy tay chào tạm biệt
Sở Sinh Trang tính nói gì đó nhưng lại thôi, cô quay trở vào trong nhà, trước khi khóa cổng lại không kìm được mà nhìn đến người đàn ông vẫn đang đứng ở đó. Cô liền chạy ra ngoài, nhặt lên chiếc ô rồi đưa cho anh:
"Anh cầm lấy đi, đừng để bị ướt. Vậy tôi vào nhà trước, anh cũng mau trở về đi."
Nói xong cô liền đi vào nhà, lên đến phòng ngủ của mình thì lập tức chạy đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới thấy bóng lưng anh đã dần rời khỏi căn biệt thự, lúc này cô mới yên tâm lên giường ngủ...
Sáng hôm sau báo chí được một dịp bùng nổ sau khi Sở Gia tuyên bố sẽ tổ chức một buổi tiệc để công khai thân phận của Sở tiểu thư vào tối ngày hôm nay, các phóng viên nhà báo từ các nhà đài lớn sẽ được mời tới tham dự trực tiếp, việc này đã tạo nên một chủ đề bàn tán lớn của giới dư luận trong và ngoài nước.
Đến giờ như đã thông báo trong thư mời, từng chiếc xế hộp bạc tỷ lần lượt nối đuôi nhau tiến vào khu vực thảm đỏ của khách sạn bậc nhất thủ đô nằm dưới chướng tập đoàn Sở Trác, những nhân vật lớn trong và ngoài nước đều được mời đến tham dự.
Sở Trác Tùng đứng ở trước đại sảnh bận rộn với công việc tiếp đón các vị khách quý. Từng người một bước vào, sau khi bắt tay chào hỏi với chủ của bữa tiệc xong liền ổn định chỗ ngồi của mình đã được sắp xếp từ trước. Người của Ngụy Gia, Mặc Gia và Châu Gia được xếp chung một bàn nằm gần sát sân khấu, tiếp theo đó là các gia tộc khác, vị trí ngồi sẽ được sắp xếp theo tầm ảnh hưởng của bản thân người đến dự, phía sau cùng sẽ là bàn dành cho những phóng viên nhà báo từ các đài.
Hơn tiếng sau mọi người đều đã đến đông đủ cả, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Người dẫn chương trình lên mở đầu câu chuyện sau đó là đến nội dung chính, Sở Trác Tùng bước lên sân khấu, ánh mắt lướt qua một lượt phía bên dưới sau đó dõng dạc nói:
"Chào các vị, cảm ơn vì đã đến tham dự buổi tiệc tối ngày hôm nay, Sở Trác Tùng tôi rất lấy làm vinh dự. Bữa tiệc này Sở Gia tổ chức chính là muốn mời các vị đến cùng chung vui với gia tộc chúng tôi. Sau một thời gian nghỉ ngơi thì Sở gia gia đã chính thức quay trở lại với công việc của mình, đây là một tin vui đối với tập đoàn Sở Trác cũng như những người quan tâm đến ông."
Sở Trác Tùng vừa dứt lời bên dưới sân khấu liền xôn xao cả lên về thông tin Sở gia gia đã trở lại làm việc, có người thì vui vẻ chúc mừng nhưng cũng không thiếu những khuôn mặt ghen ghét cùng phẫn nộ.
Chợt cả hội trường buổi tiệc im lặng, đồng loạt hướng về phía cửa lớn vừa được mở ra, nơi đó đang có hai bóng người với khí chất sang trọng quyền quý. Người đàn ông trung tuổi đứng bên cạnh là người phụ nữ mang vẻ đẹp đằm thắm, dịu dàng lại thanh lịch, tao nhã trong bộ lễ phục màu trắng kín đáo nhưng không kém phần nổi bật, cô gái đó mang lại cho người ta cảm giác chính là một vị tiểu thư đài cát thanh thuần tựa như một đóa sen trắng trong hồ, không nhiễm bụi trần, nhìn vào liền biết được là xuất thân từ danh gia vọng tộc khó ai với tới.
Sở Sinh Trang khoác tay người đàn ông đã gần đến ngũ tuần, cả hai cùng bước vào trong sự ngỡ ngàng của mọi người, cả hội trường bắt đầu xì xào bàn tán về sự xuất hiện đột ngột này...