Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 67: Bố tỉnh lại rồi!




Bất ngờ Sở Sinh Trang cảm nhận được bàn tay mà cô đang nắm như có sự chuyển động, vội ngước mặt lên lại trông thấy giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của người đàn ông trung niên kia. Cô cứng đờ người, bàn tay cứng ngắc chậm rãi tiến lại gần khẽ chạm vào gương mặt gầy gò ấy mà lau đi giọt nước mắt đọng trên má, giọng cô có chút run rẩy:

"B...bố..."

Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh bất ngờ mở mắt ra nhìn lên trần nhà một mảng màu trắng tinh.

"Bố! Bố tỉnh lại rồi! Bố có nghe thấy con nói không bố?"_Sở Sinh Trang vội chồm người dậy, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn

Sở gia gia đưa mắt nhìn cô con gái nhỏ đã không giấu được vui mừng mà rơi nước mắt, ông khẽ chuyển động bàn tay nắm lấy tay cô như để xác minh câu hỏi khi nãy rằng ông đã tỉnh lại rồi, sẽ không để cho hai đứa nhỏ của ông phải lo lắng cho bố nó nữa, từ nay cả nhà chúng ta sẽ trở lại vui vẻ như trước.

Sở Sinh Trang vui đến bật khóc, cô ôm chầm lấy bố mình rồi vội bấm chuông gọi bác sĩ sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho anh trai báo tin vui. Khoảng hơn chục phút sau Sở Trác Tùng đã có mặt tại bệnh viện, bác sĩ cũng nói lại tình hình bệnh tình của Sở gia gia cho anh biết, ông bây giờ đã tỉnh lại và sức khỏe đang dần hồi phục, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

Cả ba bố con ngồi quây quần bên nhau, cô cùng anh trai mình nói hết chuyện này đến chuyện kia cho Sở gia gia nghe còn ông chỉ ngồi im lặng lắng nghe hai đứa nhỏ luyên thuyên đôi ba câu chuyện, thi thoảng lại xảy ra mấy cuộc tranh luận phải để ông đứng ra phân giải. Khung cảnh hiện tại quả thực rất giống với hơn mười năm trước khi cả Sở Trác Tùng và Sở Sinh Trang vẫn còn nhỏ.

Cô với Sở Trác Tùng cũng tránh nhắc đến những chuyện liên quan đến công việc để không ảnh hưởng đến tâm lý cũng như cảm xúc của bố mình.

Đến gần trưa Sở Trác Tùng rời bệnh viện trở về nhà lấy bữa trưa do đầu bếp chuẩn bị, hiện tại Sở gia gia vẫn chưa thể ăn trực tiếp được nên chỉ có anh cùng em gái dùng cơm...



"Mẹ gọi con về có việc gì không ạ?"

Mới lúc chiều Ngụy phu nhân có gọi điện kêu anh về nhà một chuyến nói là có việc cần bàn.

"Sinh Trang mới gọi cho mẹ nói là bố con bé tỉnh lại rồi."

"Dạ? Bố vợ con tỉnh lại rồi sao? Thật tốt quá!"_Ngụy Thế Quân có chút kích động

"Bây giờ mới chịu gọi là bố vợ? Có còn kịp nữa không đây?"

"..."

"Con bé có nhắc đến con nữa đấy, bảo là ở Sở Trác có việc mà dạo gần đây không thấy con đâu. Con đang bận chuyện gì à? Cũng không thấy về Ngụy Viên làm hôm nay mẹ phải gọi mới đến."

"Con đang có một số kế hoạch khi nào xong sẽ nói với mẹ sau. Còn về Sinh Trang, con quyết định sẽ ly hôn với cô ấy."

Lời Ngụy Thế Quân vừa nói ra lập tức khiến mẹ anh phải sửng sốt, mới tuần trước khi Sở Sinh Trang ở Ngụy Viên chẳng phải thằng con trai bà còn tỏ ra rất có thiện chí muốn con dâu bà cho cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Vậy mà sao hôm nay còn để cô phải thông qua bà để biết được tin tức của anh, đã vậy còn quyết định sẽ đồng ý ly hôn với cô nữa chứ.

"Mẹ, thứ quan trọng nhất trong tình yêu không phải là sự tin tưởng một cách tuyệt đối sao? Chỉ cần có niềm tin chắc chắn sẽ vượt qua được mọi cám dỗ, mà con đối với cô ấy từ trước đến nay đều không có. Có lẽ con nên đồng ý chuyện này với Sinh Trang từ lâu rồi mới phải, ly hôn để cô ấy có thể đi tìm một người luôn đứng về phía cô ấy dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra."

"..."

Ngụy phu nhân không nói gì, gương mặt hiện rõ nét buồn rầu. Đúng là trước kia chính bà là người đã khuyên cô ly hôn với con trai mình nhưng trong thâm tâm bà vẫn rất mong ngóng cô con dâu này, đến khi nhìn thấy anh đã nhận ra lỗi lầm và mong muốn được bù đắp lại những tổn thương đã gây ra cho cô, bà thực sự rất vui! Chỉ là có lẽ hai đứa nhỏ này có duyên mà không có nợ, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn là phải lìa xa!

"Mẹ, chuyện gì tới cũng phải tới. Con biết mẹ không nỡ mà ngay chính con cũng vậy, nhưng không phải lỗi lầm nào cũng sẽ được tha thứ, con làm sai thì phải chấp nhận chịu phạt. Mẹ cũng đừng có buồn quá mà."



"Được rồi, đành phải vậy thôi chứ sao. Nhưng mà chuyện của bố Sinh Trang, con đặt vé đi ngày mai chúng ta tới thăm chú ấy một chuyến rồi sau đó hai đứa tính sao thì tính, mẹ sẽ không tham gia."_Ngụy phu nhân nói rồi đi lên phòng nghỉ ngơi

Lúc này Ngụy Tô Linh mới đi từ ngoài vào, cô ấy đã nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của hai mẹ con anh.

Thấy cô em gái đi vào anh khẽ nhíu mày cằn nhằn:

"Mới khỏe lại chưa được bao lâu mà đã đi nhiều như vậy rồi."

"Chân em cũng khỏe rồi mà, phải đi lại nhiều một chút cho cứng cáp chứ. Mà chuyện anh vừa nói với mẹ là thật sao? Anh sẽ ly hôn với chị Sinh Trang thật ạ?"

"Lại đứng ngoài nghe lén người khác nói chuyện rồi."

"Không có, em vô tình đi ngang qua thôi. Anh mau trả lời em đi."

"Nếu đã nghe hết rồi còn cần anh phải nhắc lại sao? Chuyện chính là như vậy đó."

Nghe anh thừa nhận Ngụy Tô Linh liền xị mặt xuống không giấu được nét buồn rầu cùng ủ rũ:

"Em mất chị dâu thật rồi!"

"..."

"Vậy ngày mai anh phải cho em đến thủ đô gặp chị Sinh Trang với chú Sở nha, sau này không biết khi nào mới có dịp gặp lại đây!"

Thấy vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của Ngụy Tô Linh anh đành phải gật đầu đồng ý với cô nhóc.



Sáng ngày hôm sau, Ngụy lão gia và Ngụy phu nhân cùng với hai anh em Ngụy Thế Quân đi ra sân bay đến thủ đô W. Máy bay vừa hạ cánh cả Châu Bá An với Kha Vĩnh đều đã lái xe đến đón bốn người, trên đường tới bệnh viện Ngụy phu nhân có gọi điện báo trước với Sở Sinh Trang cô một tiếng.

Sở gia gia tối qua đã nghe cô kể lại hết những chuyện xảy ra sau khi ông nằm viện, tuy biết được Ngụy Thế Quân anh đã trả lại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị cho người của Sở Gia nhưng nhiêu đó đâu đủ để ông bỏ qua cho anh những chuyện đã làm với con gái của ông.

Đến tận bây giờ những bức hình ngày hôm đó anh mang đến bệnh viện vẫn mãi in sâu vào trong đầu ông, hình ảnh đứa con gái cành vàng lá ngọc chưa một lần ông để cho cô phải chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, vậy mà tên tiểu tử đó lại dám cả gan động vào. Mối thù này có chết ông cũng không thể cho qua!

Ngày hôm nay thằng nhóc đó vậy mà lại dám vác mặt đến đây, cho dù có kéo theo ai tới đi chăng nữa ông cũng nhất định phải khiến hắn không được toàn thây trở về!

Nhìn vẻ mặt của bố mình, Sở Sinh Trang cô cũng đoán được lần này Ngụy Thế Quân anh khó mà yên ổn với ông. Nhưng bố cô dù sao cũng mới tỉnh lại nếu bây giờ gặp phải chuyện kích động chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, mà đó là điều cô không mong muốn nhất...

Sở Sinh Trang đang ngồi gọt trái cây thì nghe bên ngoài có tiếng động, đoán là mọi người trong Ngụy Gia đã tới cô bèn ra ngoài đón. Vừa nhìn thấy cô Ngụy phu nhân đã ôm chầm lấy, gương mặt bà không giấu được sự vui mừng xen lẫn chút nuối tiếc, tiếp đó là cái ôm làm nũng từ Ngụy Tô Linh.

Cô chào hỏi xong liền bảo mọi người đi vào trong phòng trước, lúc Ngụy Thế Quân anh đã gần vào đến cửa cô liền chặn lại khiến anh ngơ ngác.

"Anh ở ngoài này đi, bố tôi mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu tôi không muốn ông ấy bị kích động. Hơn nữa bây giờ anh vào sẽ không được toàn vẹn mà trở ra đâu, khi khác hãy đến."_Nói xong Sở Sinh Trang liền vào trong phòng bệnh, đóng cửa lại

Anh ở ngoài đi tới đi lui chẳng biết làm gì, dù sao cô cũng đã nói như vậy rồi thì để hôm khác khi Sở gia gia đã hoàn toàn bình phục anh sẽ tới thăm và nhận lỗi với ông ấy, hôm nay đúng là không thích hợp thật.