Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 30: Ngày tàn của Sở Gia (2)






Bị đánh úp đầy bất ngờ mà không làm gì được khiến Sở gia gia không thể giấu nổi sự tức giận, mặt ông đỏ bừng bừng, tay đập mạnh xuống mặt bàn, ánh mắt chứa đầy sát khí vì bị người mình tin tưởng phản bội. Đối diện với ánh nhìn như muốn giết người đó, Ngụy Thế Quân lại càng đắc ý hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên tà mị, anh đứng dậy chuẩn bị cho màn ra mắt trước các cổ đông:

“Thưa các vị cổ đông, Ngụy Thế Quân tôi từ bây giờ chính thức là chủ tịch hội đồng quản trị của Sở Trác. Các vị có ai có ý kiến gì không ạ?”

Sau câu hỏi đó Ngụy Thế Quân đảo mắt một lượt quanh phòng họp, tất cả đều im lặng không một ai lên tiếng kể cả người ngồi ở vị trí chính giữa đó. Sau khi xác nhận, anh khẽ cong môi cười sau đó hơi cúi đầu xuống:

“Cảm ơn và mong nhận được sự giúp đỡ từ các vị ngồi ở đây.”

“Hừ! Một lũ phản bội!”_Sở gia gia đứng dậy tức giận rời đi

“Lát qua phòng gặp tôi.”_Sở Trác Tùng nói với Ngụy Thế Quân rồi cũng rời đi

Một lúc sau cuộc họp cũng kết thúc, trước khi rời đi Ngụy Thế Quân có quay sang nói với Tần tổng:

“Cảm ơn Tần tổng, con trai ông sẽ sớm được cảnh sát thả ra thôi.”

Nghe vậy Tần tổng chỉ biết im lặng cúi đầu. Tuần trước ông ta bỗng nhận được tin con trai mình đang bị cảnh sát bắt giữ vì tội sử dụng chất cấm cùng tội mại ***, đúng lúc đó Kha Vĩnh có liên lạc với ông ta nói là có chuyện muốn trao đổi. Điều kiện để cứu con trai ông ta là phải chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần mà ông ta có trong tập đoàn Sở Trác sang cho Ngụy Thế Quân sau đó sẽ nhận được một khoản tiền lớn đủ để sống dư giả trong suốt quãng đời còn lại, nếu không thì không chỉ con trai bị bắt mà cả gia đình nhà họ Tần cũng sống không yên ổn. Đây rõ ràng là uy hiếp, ông ta vốn không có sự lựa chọn, vì để cứu gia đình bắt buộc phải làm theo những gì mà Ngụy Thế Quân yêu cầu. Hai gia tộc lớn đối đầu thì những kẻ thấp kém xung quanh là người chịu trận.

“Khốn kiếp!”_Tần tổng nhìn theo bóng lưng Ngụy Thế Quân đang rời đi, tay dùng lực đấm mạnh xuống mặt bàn

Sau khi ra khỏi phòng họp, Ngụy Thế Quân bước vào thang máy đi đến phòng làm việc của Nghi gia gia. Trong phòng Sở gia gia cùng Sở Trác Tùng đã đợi từ trước, thấy anh bước vào Sở gia gia liền lên tiếng:

“Sao cậu dám làm vậy hả?”

Ngụy Thế Quân thong thả đi đến ngồi xuống trước mặt bố cùng anh vợ mình, chậm rãi rót một ly trà đưa lên nhấp môi rồi nói:

“Sao tôi lại không dám, thưa ba vợ? Tôi chỉ là đang đòi lại công bằng mà nhà các người đã lấy đi mà thôi.”

“Ý cậu là chuyện của em gái cậu? Tôi cũng đã nghĩ đến cậu sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, nhưng thật không ngờ tới trong thời gian ngắn như vậy mà cậu lại làm được đến tận đây. Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi.”

“Sở thiếu, bây giờ có hối hận cũng đâu kịp. Người trên thương trường không thể sơ xuất như vậy được.”_Ngụy Thế Quân đắc ý nhìn Sở Trác Tùng

“Cậu...thật không ngờ lại là loại người như vậy. Sở gia ta đã giúp đỡ nhà các người như thế nào mà bây giờ mấy người lại quay ra cắn trả? Con gái tôi đúng là không có mắt mới nhìn trúng cậu.”_Sở gia gia tức giận chỉ tay về phía anh

“Ha, con gái ông sao? Loại phụ nữ như vậy cũng đáng được nhắc đến? Tôi nói cho ông biết, những gì mà ngày hôm nay em gái tôi phải nhận tôi sẽ bắt Nghi gia các người phải trả gấp bội!”

Bốp!!!

Một cú đấm bất ngờ lao thẳng đến khiến mặt Ngụy Thế Quân nghiêng sang một bên, ngón cái khẽ lướt qua lau đi vết máu rỉ ra ở khóe môi, anh nhìn về phía người vừa vung ra cú đấm đó mà cười lạnh:

“Sở thiếu làm gì mà nóng vậy? Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi, trò vui vẫn còn ở phía trước.”

Nói rồi anh đứng dậy hướng về phía cửa phòng mà bước đi, nhưng vừa vặn tay nắm cửa thì liền khựng lại:

“À mà tôi quên mất, đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Sở gia các người còn đang ở chỗ của tôi. Các người nghĩ xem tôi nên làm gì với cô ta đây?”

“Cậu dám? Tôi cảnh cáo cậu nếu động đến một sợi tóc của con bé thì tôi sẽ khiến cả Ngụy gia các người phải chết!”_Sở gia gia đứng bật dậy, lên giọng hung hãn đe dọa

“Hừ! Tôi lại muốn xem thử ông có thể làm gì được tôi?”_Nói rồi Ngụy Thế Quân mở cửa rời đi

Sở gia gia tức đến mặt đỏ bừng bừng, mạch máu trên trán hiện lên rõ mồn một. Bất ngờ một cơn đau co thắt khiến ông khom người xuống, tay phải nắm chặt ngực trái rồi ngất đi. Sở Trác Tùng thấy thế vội đỡ ba mình ngồi xuống sopha, mặt hốt hoảng gọi tên ông. Thư ký từ bên ngoài đi vào trông thấy vội gọi cho bác sĩ riêng của Sở gia đến...

Cùng lúc đó ở dưới cổng chính của tòa nhà Sở Trác, các phóng viên cùng nhà báo đều đã vây kín khắp các lối ra vào, họ là sau khi nhận được thông tin rằng tập đoàn Sở Trác đã đổi chủ mà chủ mới lại chính là tổng giám đốc của Ngụy Bắc nên đã kéo nhau đến hòng moi móc chút thông tin về viết báo tạo drama. Ngay khi Ngụy Thế Quân xuất hiện, bọn họ liền nhanh chóng kéo đến chen chúc nhau giơ các thiết bị ghi âm cùng máy ảnh về phía anh. Một loạt các câu hỏi được đưa ra dồn dập, Ngụy Thế Quân vẫn giữ im lặng, khuôn mặt không biểu đạt chút cảm xúc. Những vệ sĩ xung quanh anh lúc này đang ra sức dọn đường, phải mất một lúc sau mới có thể bước vào trong xe. Nhưng đám phóng viên đó thậm chí còn bất chấp đến mức đập cả cửa kính để mong thấy được mặt người bên trong, một số người còn đứng chặn trước đầu xe.

Ngụy Thế Quân khẽ nhíu mày, lạnh giọng mà ra lệnh:

“Lái đi, nếu còn không tránh thì trực tiếp đâm chết bọn họ.”

Tài xế nghe vậy thì có chút rùng mình nhưng cũng không dám làm trái ý liền khởi động xe. Lũ người chuyên săn tin đó thấy xe bắt đầu di chuyển thì vội đứng tản ra hai bên, dù sao thì bọn họ nói cho cùng vẫn là ham sống sợ chết hơn.

Trong lúc phóng viên đang tập trung vào Ngụy Thế Quân thì ở phía cửa sau của tòa nhà Sở Trác, một chiếc xe cấp cứu đã đến. Lúc sau Sở gia gia được nhân viên y tế bí mật đưa vào xe, bác sĩ Đông ở bên trong nhanh chóng kiểm tra qua một lượt tình trạng sức khỏe cho Sở gia gia trong lúc đang trên đường đến bệnh viện. Còn Sở Trác Tùng ở lại tập đoàn để xử lý mớ hỗn độn vừa xảy ra.

[...]

Ở thành phố S, Sở Sinh Trang sáng dậy lại đến tập đoàn làm việc như mọi ngày. Gần đến giờ nghỉ trưa thì bỗng phòng làm việc xôn xao cả lên vì một tin tức mới được cập nhật. Cô vốn không quan tâm cho đến khi nghe thấy đồng nghiệp có nhắc đến cái tên Sở Trác, cô lập tức rời màn hình máy tính hỏi người ngồi bàn bên cạnh xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Người đó liền đưa điện thoại về phía cô, dòng tiêu đề với cỡ chữ lớn đập vào mắt cô: Tổng giám đốc của Ngụy Bắc bất ngờ trở thành chủ tịch tập đoàn Sở Trác.

Sở Sinh Trang lập tức nhíu mày, ngón tay chậm rãi lướt trên màn hình điện thoại đọc thật kỹ từng chữ. Hình ảnh phóng viên chụp được cảnh Ngụy Thế Quân bước ra từ cổng chính tòa nhà Sở Trác hiện lên, ngón tay cô dừng lại ở bức ảnh đó một hồi lâu, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ cùng lúc xuất hiện đầy rối loạn. Sở Sinh Trang trả lại điện thoại cho đồng nghiệp rồi đi ra khỏi phòng làm việc, cô rút điện thoại ra gọi cho anh trai mình nhưng đến lần thứ ba rồi vẫn không có ai nghe máy. Cuối cùng cô quyết định gọi thẳng cho Kha Vĩnh để hỏi trực tiếp cậu ta về chuyện xảy ra vừa rồi.

Kha Vĩnh theo chỉ đạo của Ngụy Thế Quân đang gấp rút xử lý công việc, vừa nói chuyện điện thoại với cấp dưới của cậu ta xong thì thấy thiếu phu nhân gọi đến, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn là không bắt máy.

Sở Sinh Trang ở bên kia vẫn rất kiên nhẫn, cô bấm gọi liên tục mặc cho người đó không hề nhấc máy. Sau hơn năm cuộc gọi nhỡ cô không thể đợi được nữa liền muốn đến gặp chủ tịch Ngụy cũng là Ngụy lão gia, cô nghĩ nếu chuyện này là thật thì Ngụy Thế Quân không thể thực hiện một mình mà không bàn bạc gì với ông nội anh được, nhưng lên đến phòng làm việc hỏi thư ký mới biết hôm nay ngài chủ tịch không đến tập đoàn. Cô liền gật đầu rồi bước vào thang máy xuống thẳng tầng hầm ra bãi đỗ xe của công ty để đến Ngụy Viên một chuyến, nhưng vừa bước ra khỏi thang máy thì một người mặc đồ đen trùm kín mặt đứng đợi sẵn ở đó, thấy cô hắn ta lập tức xông đến dùng khăn đã tẩm thuốc mê bịt vào mũi cô. Bị tấn công bất ngờ Sở Sinh Trang không kịp kháng cự, cứ thế mà ngất đi...