Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 14: Nằm viện




Khoảng mấy phút sau một chiếc xe cấp cứu đã được đưa tới khuôn viên biệt thự Ngụy Thế rồi hướng thẳng đến bệnh viện Cố Thập Y. Sau một hồi kiểm tra Cố Phong cho biết Ngụy Thế Quân đã mắc phải căn bệnh của những kẻ cuồng công việc đó là đau dạ dày. Trước khi rời đi cậu ta còn không quên dặn dò Sở Sinh Trang cách chăm sóc cho tên nghiện công việc nào đó. Theo như lời Cố Phong đã dặn cô liền bảo Kha Vĩnh ở lại với anh còn mình thì đi siêu thị một chuyến để mua ít đồ dùng cần thiết mang vào.

Chọn xong đồ Sở Sinh Trang ra thanh toán rồi trở về nhà. Cô vào bếp đeo tạp dề rồi sơ chế nguyên liệu để nấu cháo sau đó cho vào hộp cách nhiệt mang đến bệnh viện, vì phải tốn thêm thời gian hầm cháo nên lúc đến nơi đã là hơn mười hai giờ đêm, Ngụy Thế Quân cũng đã ngủ thiếp đi được một lúc. Sở Sinh Trang nhìn hộp cháo cầm trên tay rồi lại nhìn sang người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cô đi đến đặt hộp cháo lên tủ cạnh đầu giường rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

“Thiếu phu nhân mới đến ạ?”_Kha Vĩnh vừa ra ngoài nghe điện thoại xong, thấy có người đi vào phòng liền tức tốc đuổi theo

“Ừ.”_Sở Sinh Trang khẽ gật đầu

Liếc mắt thấy có hộp cháo, Kha Vĩnh liền hiểu ra là do thiếu phu nhân vừa mang đến, cậu có chút ngập ngừng không dám nói vì sợ cô sẽ buồn nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra:

“Vì đợi hơi lâu nên tôi đã đi mua cháo trắng cho Ngụy tổng ăn sau đó uống thuốc trước rồi ạ. Tôi có gọi cho thiếu phu nhân nhưng không thấy bắt máy nên...”

“À, không sao đâu. Uống thuốc vẫn quan trọng hơn, cháo để khi nào anh ấy tỉnh dậy ăn cũng được mà.”

Sở Sinh Trang xua tay cười tỏ ý không sao, ánh mắt cô vô tình lướt qua đồng hồ treo tường:

“Cũng muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, sáng mai đến muộn một chút cũng được. Ở đây có tôi rồi, cậu không cần phải lo đâu.”

So với Ngụy tổng thì người tôi lo hơn chính là cô đấy thiếu phu nhân à. Ai biết được sáng mai sau khi tỉnh dậy vị tổng tài ác ma này sẽ làm gì vợ mình?_Kha Vĩnh nhìn Ngụy Thế Quân rồi lại nhìn cô với nét mặt lo lắng

“Tôi sẽ không sao đâu, anh ấy cũng đâu thể ăn thịt được tôi.”_Như đọc được những suy nghĩ của Kha Vĩnh, cô liền mỉm cười

Sau khi nghe những lời nói đó của Sở Sinh Trang, Kha Vĩnh cũng yên tâm hơn phần nào liền chào tạm biệt ra về. Căn phòng giờ chỉ còn lại hai người cùng với màn đêm tĩnh lặng của buổi khuya...

Mặt trời vừa lên thì cũng là lúc Ngụy Thế Quân tỉnh dậy sau một cơn đau dữ dội, anh nhìn xuống cổ tay mình thì thấy đang bị một bàn tay khác nắm giữ, mi tâm ngay tức khắc nhíu lại, cánh tay cũng chủ động né tránh.

Thấy có động tĩnh Sở Sinh Trang vốn còn đang nửa người ngồi trên ghế nửa người nằm trên giường lập tức bật dậy:

“Anh tỉnh rồi sao? Đã đỡ đau hơn chưa? Có cần em gọi bác sĩ không? Em bây giờ đi hâm nóng lại cháo cho anh ăn nha? Hay là để em nấu nồi mới?”

“Cô là không muốn nghe tôi nói nên mới hỏi nhiều câu trong một lúc như vậy?”_Ngụy Thế Quân cau mày khó chịu

“A, em xin lỗi! Vậy để em đỡ anh dậy.”

Sở Sinh Trang bấm nút điều khiển cho đầu giường nâng lên rồi đặt lại chiếc gối để Ngụy Thế Quân tựa lưng vào sau đó rót một cốc nước đưa cho anh. Uống nước xong Ngụy Thế Quân liền lật chăn ra, đặt chân xuống giường.

“Để em...”

“Cô tính theo tôi vào nhà vệ sinh luôn hay sao?”

Ngụy Thế Quân quay sang nhíu mày nhìn người phụ nữ đang hết sức sốt sắng đứng cạnh mình sau đó đi thẳng vào phòng vệ sinh. Lúc sau bước ra đã trông thấy một tô cháo nóng hổi đặt trên chiếc bàn đi cùng với mỗi giường bệnh.

“Cháo vẫn còn nóng đó, anh mau ăn đi.”

Ngụy Thế Quân tiến đến ngồi xuống, đưa mắt nhìn tô cháo đang bốc hơi, lát sau liền cầm lên chiếc thìa nhưng chưa ăn được miếng nào thì đã đặt xuống. Thấy vậy Sở Sinh Trang có chút hoảng hốt vì nghĩ cháo mình nấu có vấn đề, cô vội lấy thìa nếm thử phần cháo còn lại trong hộp giữ nhiệt. Vốn không có vấn đề gì mà.

“Mang đi.”_Ngụy Thế Quân đẩy tô cháo ra xa phía mình rồi cầm lấy cốc nước uống

“Anh cố ăn một chút đi. Hay là cháo không hợp khẩu vị, để em nấu tô khác nha?”

“Không cần.”

“Đồ anh ăn từ tối qua đến giờ đã tiêu hóa hết rồi nếu sáng nay còn không ăn thêm thì cơ thể thật sự sẽ không chịu nổi.”_Sở Sinh Trang sốt sắng

“Cơ thể tôi thế nào tự tôi biết, cũng không cần cô phải quan tâm.”_Ngụy Thế Quân nhíu mày khó chịu

“Chút nữa còn phải uống thuốc, anh có thể ăn vài miếng thôi được không? Cháo gà em hầm mấy tiếng lận, thật sự rất bổ.”

Sở Sinh Trang bưng tô cháo lại gần khiến Ngụy Thế Quân vốn dĩ đã không thoải mái vì cơn đau đang âm ỉ trong bụng nay lại càng thêm phần khó chịu, anh tức giận gạt mạnh tay cô, tô cháo lập tức bị hất đổ xuống sàn, vang lên một tiếng thật chói tai.

“Là tôi không biết cách diễn đạt hay do cô không hiểu tiếng người vậy?”

Sở Sinh Trang im lặng nhìn tô cháo bị đổ vương vãi khắp sàn nhà, cháo gà cô cất công ngồi hầm suốt mấy canh giờ không được chợp mắt, vậy mà người nhận lại nỡ lòng hất đổ nó đi như vậy... Cho dù cô có là thánh nhân đi chăng nữa thì cũng biết buồn chứ...

Ngay sau khi Ngụy Thế Quân quát lên phía cửa phòng liền có tiếng động, là Uyên Hạ cùng Kha Vĩnh, một phòng bốn người với bầu không khí gượng gạo.

“Ừm... Thiếu ph...u trưởng phòng Sở, cô ra ngoài rửa tay trước đi để đấy sẽ có người dọn ạ.”_Kha Vĩnh luống cuống

Sở Sinh Trang khẽ gật đầu rồi ra khỏi phòng đi thẳng vào nhà vệ sinh, một lúc sau cô bước ra tiến đến đứng trước lan can của tầng bệnh nhìn xuống phía dưới sảnh chính.

“Cô không phải là đang có cái suy nghĩ đó chứ? Cái suy nghĩ... tự tử đó?”_Uyên Hạ từ đâu đi đến lên tiếng châm chọc

Nghe thấy câu hỏi của cô ta, Sở Sinh Trang liền nhìn lại bản thân rồi nhìn ra khung cảnh xung quanh mình, quả thực rất giống với người đang có ý định tự tử. Khóe miệng cô liền cong lên đầy chế giễu:

“Tôi mà tự tử, chắc người vui nhất ở đây là phó tổng Uyên nhỉ?”

“Cô đoán đúng rồi đấy.”_Uyên Hạ liền gật đầu đồng tình rồi đi đến đứng tựa lưng vào lan can nhìn Sở Sinh Trang

“Sao? Cô không vào với chồng tôi à?”

“Cô muốn tôi như vậy?”

“Đó không phải là mục đích cô đến đây à?”

Uyên Hạ chần chừ không trả lời. Đúng. Đó vốn dĩ là mục đích ban đầu mà cô ta tới đây, nhưng hiện tại khi nhìn thấy cảnh tượng cháo đổ lòng đau như vậy... Tại sao trong thâm tâm lại có chút không nỡ? Người phụ nữ đang tỏ ra đáng thương trước mặt cô ta lúc này rốt cuộc là vì cái gì chứ? Vì cái gì mà chấp nhận chịu đựng? Nếu không phải vì tình yêu thì còn có nguyên do nào khác sao? Tiền? Theo như kết quả vừa điều tra được thì Sở Sinh Trang đã từng học ở trường quốc tế hàng đầu nước Z, vậy thì gia đình đâu thể nào tới độ phải bán con gái để cố bám đùi ông lớn là Ngụy Gia cơ chứ?

“Phó tổng Uyên, cô đã nhìn đủ chưa vậy?”

“Hả? À... Tôi đâu có nhìn cô đâu chứ.”

“Tôi trông đáng thương hại đến vậy sao?”_Sở Sinh Trang nhếch mép cười

“Ừm.”_Uyên Hạ bất giác gật đầu

“A, không chối nữa rồi?”

Bị nhìn trúng suy nghĩ thật Uyên Hạ liền cau mày phụng phịu rời đi. Về đến cửa phòng bệnh thì thấy nhân viên vệ sinh bước ra, vừa đúng lúc người nhà của Ngụy Thế Quân cũng mới đến. Uyên Hạ bước vào lên tiếng chào hỏi mọi người...