Em Là Tình Yêu Của Anh

Chương 4: Cô Gái Mà Anh Không Với Tới




Hạ Vi co rút người vì lạnh, cô tựa lưng vào ghế dựa êm ái vậy mà nhắm mắt thiếp đi khi nào.

Hàn Kỳ Nam nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. Anh cởi chiếc áo vest trên người đắp lên người cô, nhìn nét mặt đáng yêu không chút gian xảo khiến trái tim Hàn Kỳ Nam thổn thức.

Anh kề môi muốn chạm vào bờ môi đỏ hồng quyến rũ nhưng rồi lại thôi…

Hàn Kỳ Nam, đừng để vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt - anh tự nhủ với bản thân.

Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà cao sừng sững, Hạ Vi bị động nên giật mình tỉnh lại.

Vậy mà cô lại ngủ ngon lành trên xe của Hàn tổng, Hạ Vị tự mắng mình một câu rồi xấu hổ cảm ơn nhanh chóng chạy mau.

Cô đi vào trong nhà, bóng tối bao trùm không một chút ánh sáng. Cứ ngỡ Kỳ Đông đã ra ngoài nhưng khi mở đèn lên, cô nhìn thấy anh ta đang ngồi dưới sàn, trên tay cầm chai rượu vơi nữa, tóc tai rũ rượi trong thật thảm hại.

“Hôm nay có chuyện không vui sao?” - Cô ngồi đối diện Kỳ Đông, tựa vào chân ghế sô pha.

“Không liên quan đến cô, mặc kệ tôi.” - Kỳ Đông đưa mắt nhìn Hạ Vi rồi đáp.

“Hôm nay tâm trạng tôi cũng không tốt, có thể cho tôi một ly chứ?” - Cô với tay lấy ly trên bàn, đưa về phía Kỳ Đông.

Kỳ Đông nhếch môi cười, rót khá nhiều vào ly đáp: “Gặp lại mối tình đầu, thấy anh ta đã có vợ sắp cưới nên không đành sao?”

Hạ Vi cạn hết một hơi, sau đó bật cười chùi mép: “Kỳ Đông, cậu theo dõi tôi sao. Đúng là tên khốn đó đã có người khác, tôi hận… tôi hận không thể đâm chết anh ta.”

Kỳ Đông tu một hơi sau đó lại nói: “Cô còn yêu anh ta.”

“Cậu đừng nói bậy, tôi hận anh ta không hết.” - Rượu bắt đầu thấm vào người, cô bật khóc.

“Chẳng phải còn hận là còn yêu sao?”

Cô xua tay lắc đầu, cô sao có thể còn yêu tên khốn Minh Luân đó được.

Kỳ Đông nhếch môi cười nhìn Hạ Vi đang bắt đầu say, anh tựa lưng về phía sau, nhìn lên trần nhà khẽ nói: “Hàn Kỳ Nam chắc chắn còn tình cảm với cô, tôi nhất quyết không để Bích Phương kết hôn với anh ta.”

Dưới sàn, Hạ Vi đã say đến mức nằm ra sàn mà ngủ, rượu quả nhiên rất mạnh.

Hôm sau trước khi cô đi làm,Hàn Kỳ Đông đã ngồi trong phòng khách, nhìn thấy liền gọi cô đến ngồi phía đối diện.

“Nhiệm vụ của cô, giúp công ty New có được hợp đồng với Hiểu Pha.”

“Kỳ Đông, cậu nghĩ một thư kí có quyền xen vào việc đó sao?” - Cô khá bất ngờ.

“Hãy nghĩ đến số tiền cô nợ tôi, cô sẽ làm được thôi.”

Nói rồi Kỳ Đông bỏ đi, chỉ còn một mình Hạ Vi ngồi thẫn thờ khó hiểu. Vì sao lại là New, đó là công ty của Minh Luân, cô phải làm sao thuyết phục được Hàn Kỳ Nam đây.

Cô đến công ty với thần trí không tốt cộng với việc đêm qua uống quá chén, đầu cô cứ quay vòng vòng. Bước vào thang máy, đưa hai tay xoa thái dương nên không chú ý người bên cạnh, cho đến khi nhìn về phía trước thì liền giật mình.



“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hàn.” - Cô cúi chào

“Nhìn dáng vẻ của cô, hôm qua tăng ca quá sức sao?”

Hôm nay được tổng tài quan tâm quả thật quá vinh dự, cô liền xua tay: “Cảm ơn Hàn tổng quan tâm, chỉ là đêm qua mất ngủ một chút. Tôi sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần để làm việc thật tốt.”

Hàn Kỳ Nam không đáp, cô nhìn trên tay anh là những bảng đấu thầu của dự án mà Minh Luân nhắc đến. Cô vờ dò hỏi: “Hàn tổng đã chọn được đối tác nào cho dự án sắp tới chưa ạ?

Anh nhìn xuống tập hồ sơ mà nói: “Cô muốn tôi chiếu cố kẻ nào?” - Anh như lật bài ngửa với cô.

Hạ Vi có một chút giật mình, anh ta là thần thánh phương nào sao? Sao có thể đọc được điều cô muốn nói nhưng phải e dè. Đã vậy thì cô cũng lật bài cùng anh.

“Thật ra NEW là một công ty có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực chúng ta đang đầu tư…”

Cô chưa nói hết câu Hàn Kỳ Nam đã đáp: “Công ty NEW đòi nguồn vốn rất cao? Trong khi đó trình độ của bọn họ chưa đủ để làm ra những thứ tôi yêu cầu. Vả lại, cô muốn giúp đỡ chồng cũ sao, Hạ Vi?”

Thì ra anh ta biết tất cả, cô lần này thật thảm rồi. Không biết giấu mặt đi đâu, trên đời này ai lại có thể đi xin giúp kẻ bạc tình bạc nghĩa, cũng là do tên Hàn Kỳ Đông đáng chết đó. Cũng may, cửa thang máy mở ra kịp lúc, Hàn Kỳ Nam bước đi thẳng không đợi câu trả lời từ cô.

Hạ Vi ngồi xuống bàn làm việc thở dốc, chuyện lần này xem ra hỏng rồi. Anh ta nói trắng ra như vậy nghĩa là NEW đã bị loại từ vòng gửi xe.

“Hạ Vi, đêm qua đi tiệc cùng Hàn tổng, có chàng nào xin số điện thoại cậu không?” -Hoàng Châu vừa đánh máy vừa hỏi.

“Xin số điện thoại sao?”

“Đúng vậy, có hai loại người sẽ muốn tiếp cận cậu. Một là nhờ vả cậu để có thể tiếp cận Hàn tổng, hai là các ông chủ muốn thu nạp tình nhân.” - Minh Tuyết xen vào

“Vậy sao? Đêm qua lúc nào Hàn tổng cũng ở sát bên, bọn họ muốn xin cũng không có cơ hội. Vả lại, mình cũng không quen cho số người lạ.”

“Như Ngọc Nhi, cô ta làm bà lẻ của ông chủ lớn nên xin nghĩ. Đúng là mỗi người mỗi số phận.” - Minh Tuyết lắc đầu nói.

“Minh Tuyết, cậu mang hợp đồng này vào xin chữ kí của Hàn tổng giúp tớ với, tớ còn một đóng tài liệu cần làm.” - Hoàng Châu đẩy sang phía Minh Tuyết tập giấy nhờ vả.

“Hợp đồng giữa Hiểu Pha và NEW sao? Kì lạ nhỉ, bọn họ không hề xứng tầm hợp tác với Hiểu Pha.”

Hạ Vi vừa nghe qua như điều kì diệu xuất hiện, vừa khi nãy còn nghĩ NEW không còn một cơ hội nào, hiện tại anh ta đã quyết định chọn NEW, cô vừa mừng vừa lo không biết trong đầu Hàn Kỳ Nam kia đang toan tính điều gì, nhưng mặc kệ anh ta toan tính gì, miễn là nhiệm vụ cô được giao phó đã được thực hiện.

Hạ Vi đang làm việc thì Bích Phương bước vào văn phòng tổng giám đốc như chốn không người. Hạ Vi nhanh chóng chặn đường lại, bởi trong phòng làm việc đang tiếp khách quan trọng.

“Xin lỗi, Hàn tổng đang bận, vả lại cô không hẹn trước, tôi e cả hôm nay anh ấy không có thời gian gặp cô.” - Hạ Vi cản lại.

“Thì ra là thỏ trắng của nhị thiếu gia, cô còn vờ không biết tôi là ai ư. Tôi là vợ sắp cưới của ông chủ của cô, cô còn dám ngăn cản tôi.”

“Ây da, cô ấy mới đến nên không biết chị Phương, chị ngồi đây uống nước cho mát, em sẽ nhanh chóng thông báo với Hàn tổng.”

Lúc này Hoàng Châu nhanh chóng đẩy cô sang một bên mà tiếp đón cô nàng Bích Phương kia. Ai cũng biết cô ta chẳng phải bà chủ tương lai, đắc tội với cô ta thì rắc rối to.

Cô nàng nhìn Hạ Vi hứ một tiếng rồi đi vào bàn khách ngồi đợi. Hoàng Châu nói khẽ vào tai Hạ Vi: “Đừng nên đắc tội với cô ta, cô ta nổi tiếng là thù dai nhỏ mọn.”



Hạ Vi cũng không muốn rắc rối, quay về bàn làm việc. Vừa ngồi xuống ghế thì cửa phòng tổng giám đốc đoàn người đi ra, xem ra cuộc họp rất tốt, lại xong sớm hơn dự kiến.

Bích Phương nhanh chóng chạy đến bám lấy tay Hàn Kỳ Nam cười tươi: “Em đợi anh đã rất lâu, bắt đền anh đưa em đi ăn trưa nhé.”

“Em đến tìm anh có việc gì sao? Hôm nay anh có vài cuộc hẹn quan trọng.” - Hàn Kỳ Nam không bận tâm, nhìn vào đồng hồ đeo tay.

“Cả tuần nay anh đều bận, em nhớ anh nên đến tìm. Kỳ Nam, anh không dành một chút thời gian cho em được sao?” - Cô ta tỏ ra thất vọng.

Kỳ Nam đưa tay xoa đầu Bích Phương rồi nói: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ đưa em đến nhà hàng nào em thích. Còn hôm nay, anh rất bận. Tài xế của anh sẽ đưa em về nhé.”

“Không cần, em tự lái xe về.”

Kỳ Nam nói xong liền quay vào phòng làm việc, xem ra tổng giám đốc rất cuồng công việc, ngay cả vợ sắp cưới đến tận nơi nũng nịu cũng từ chối đuổi khéo. Hạ Vi sắp xếp lại một số tài liệu, sau đó liền đến giờ cơm trưa.

Ba cô thư kí ngồi ăn cơm trưa ở phòng ăn, cô vô tình hỏi: “Suất ăn của sếp chúng ta có gì khác không nhỉ.”

“Hôm nay Hàn tổng lại bỏ bữa trưa cho xem, hiện tại còn rất nhiều văn kiện cần anh ấy duyệt.” - Minh Tuyết đáp.

“Cũng là sẽ ăn cơm với thịt mà thôi, anh ấy cần gì phải làm bán mạng như thế nhỉ?” - Cô lắc đầu.

Đợi Minh Tuyết và Hoàng Châu lên phòng nghĩ trước, Hạ Vi còn ghé qua mua một chiếc bánh bao cẩn thận bỏ vào trong túi xách. Cô không ghé qua phòng nghĩ mà đi về hướng phòng tổng giám đốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Kỳ Nam nhìn vào đồng hồ vẫn còn đang giờ nghĩ trưa, đôi chút thắc mắc nhưng nhanh chóng qua đi. Anh lên tiếng mời vào.

“Xin lỗi, làm phiền Hàn tổng nghĩ trưa.” - Hạ Vi bước vào.

“Cô tìm tôi có việc gì?” - Anh thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó nhàn nhạt hỏi.

“À, tôi nghĩ Hàn tổng chưa ăn trưa nên mang cho anh cái này. Làm việc chăm chỉ cũng tốt nhưng anh cũng không nên bỏ bữa như vậy.”

Nói rồi Hạ Vi đặt chiếc hộp màu trắng đục hình vuông đặt trong túi ni lông lên bàn của anh, cô lén nhìn anh một lần, không thấy anh lên tiếng chỉ thấy ánh mắt anh đang nhìn chiếc hộp trên bàn, ánh mắt rất kì lạ mang nhiều tâm tư.

“Không làm phiền Hàn tổng làm việc, chúc anh ngon miệng.” - Cô quay người rời khỏi phòng.

Đôi mắt anh vẫn không dời đi khỏi chiếc hộp màu trắng. Từng mảng kí ức tốt đẹp ùa về khiến anh hơi ngẩng người trong giây lát.

[ Bảy năm trước…

“Kỳ Nam, em có mua bánh bao cho anh nè. Anh đói rồi phải không, mau mau, anh ăn đi không lại hết giờ giải lao.”

“Kỳ Nam, anh cứ làm việc đi đừng quan tâm đến em. Em ngồi yên đây đợi anh, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”

Cô gái năm đó anh yêu, hằng ngày đều mua bánh bao cho anh…

Hằng ngày đều ngồi ở góc đường đợi anh làm xong công việc làm thêm sau giờ học.

Cô gái mà anh không thể với tới…]