Ánh đèn đường xanh đỏ, phản chiếu vào bên trong chiếc xe hơi sang trọng. Gương mặt Hàn Kỳ Nam trưng ra một nét lạnh, khiến cho không khí bên trong lạnh xuống và trở nên ngột ngạt.
Hạ Vi ôm lấy thân mình, bộ váy bị ướt khiến hai tay cô hơi rung lên, cô lén nhìn về phía anh cảm giác Hàn Kỳ Nam dường như đang giận.
Bản thân cô có làm sai gì sao? Anh có các mối quan hệ cùng các cô gái khác, còn mong đợi cô ở bên cạnh hy vọng gì ở anh.
Chiếc xe lái đến căn hộ của Hạ Vi, Hàn Kỳ Nam vẫn không nói câu nào, kéo cô xuống xe dùng áo khoác choàng lên người cô, nắm lấy khủy tay cô kéo vào bên trong.
"Hàn tổng, cảm ơn anh đã đưa tôi về…nhưng đến đây thôi, tôi tự lên nhà được."
Hàn Kỳ Nam không đáp, kéo cô vào bên trong thang máy.
Cửa nhà không cần cô mở, Hàn Kỳ Nam tự bấm mã số để mở khóa và kéo cô vào trong.
Mật mã cửa nhà chính là ngày kỷ niệm tình yêu giữa hai người.
Ngày trước, trong sổ ghi chép mật mã của Hạ Vi đều là dãy số này. Khi cô bị mất trí nhớ đều không hiểu ý nghĩa của dãy số này… luôn lấy nó làm mật mã theo thói quen.
Lần trước Hàn Kỳ Nam đột nhập nhà cô, cô cũng không nghĩ nhiều đến.
Nay chính mắt thấy anh bấm dãy số đó, trái tim Hạ Vi rộn ràng, vậy mà anh vẫn còn nhớ đến ngày kỉ niệm của hai người.
"Đi tắm đi." - Hàn Kỳ Nam vào bên trong nhà vệ sinh pha nước ấm cho Hạ Vi.
"Hả?" - Hạ Vi không hiểu anh muốn làm gì.
"Nếu em muốn tôi tắm cho em thì tôi cũng sẵn lòng."
Hạ Vi ôm lấy thân, cái tên này sao tự dưng muốn cô đi tắm… chẳng lẽ là anh muốn cô thơm tho sạch sẽ trước khi bị anh đặt lên bàn ăn sạch.
"Sao… sao tôi phải nghe lời anh chứ?"
"Đừng chọc vào sự kiên nhẫn của tôi, Vi Vi." -Hàn Kỳ Nam cúi người, nhìn vào đôi mắt dè chừng của cô nói tiếp:"Em muốn tự mình rửa sạch va chạm với tên khi nãy, hay để tôi dùng thân làm sạch giúp em."
Hạ Vi bị anh nhìn đến mụ mị đầu óc, lời anh nói ra cũng không hiểu được hết.
"Nước đủ nóng rồi, mau tắm cho thật sạch."
Bị Hàn Kỳ Nam đẩy vào phòng tắm, sau đó anh liền đóng cửa bỏ cô lại bên trong.
Dù sao cô cũng định sẽ về tắm rồi đi ngủ sớm, chuyện hôm nay cũng khiến Hạ Vi phiền lòng. Kết hôn với Minh Luân đúng là dẫm phải phân mà, sao mắt cô khi ấy lại kém cỏi như vậy chứ.
Tiếng nước chảy bên trong khiến Hàn Kỳ Nam rộn ràng… chiếc xe anh đưa cô dùng có gắn định vị vào điện thoại của anh. Hôm nay anh nhìn thấy cô đi đến nhà hàng, ghen tuông vì nghĩ cô đi cùng Cố Cao Lãng nên gọi cho cô thì cô tắt máy.
Cho đến khi Phi Long nói là cô đi xem mắt, Hàn Kỳ Nam liền nhanh chóng lái xe đến để cướp cô về.
Nhìn thấy cô đứng cạnh bên người đàn ông khác, hắn ta còn dám chạm vào Hạ Vi, khiến anh không khỏi ghen tuông trong lòng.
Hạ Vi tắm xong mới phát hiện bản thân không mang theo đồ sạch để thay, tình huống hiện tại lại rơi vào xấu hổ, không thể gọi người bên ngoài trợ giúp được.
Cô lấy khăn tắm quấn ngang bờ ngực che đi những vị trí nhạy cảm nhất… chỉ cân nhanh chân chạy thẳng vào phòng ngủ là an toàn rồi.
Hạ Vi mở cửa rất nhẹ, thấy Hàn Kỳ Nam đang ngồi trên sopha quay mặt đi về hướng ngược lại liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Không may, cô vấp phải bật thềm liền té ngã xuống sàn… chiếc khăn tắm vì vậy mà cũng rơi xuống.
Hàn Kỳ Nam nghe động liền xoay người, nhìn Hạ Vi bị ngã nhanh chóng bước đến bên cạnh cô.
Hạ Vi chỉ kịp lấy chiếc khăn che đi những điểm nhạy cảm, nhưng rất hững hờ.
Mới tắm xong nên toàn thân cô tỏa ra mùi hương xà phòng dễ chịu, mái tóc cô rũ xuống che đi gương mặt đỏ ửng lên vì nước nóng, nhìn Hạ Vi hiện tại cực kì gới tình.
"Có đau không?"
Hàn Kỳ Nam nuốt nước bọt, cảm giác toàn thân nóng lên nhưng khi nhìn thấy vết đỏ ở đầu gối của Hạ Vi liền quan tâm.
"Hàn tổng… anh đừng nhìn."
Hạ Vi xấu hổ đến đỏ mặt.
Hàn Kỳ Nam bế cô lên đi vào bên trong phòng ngủ, vừa đi vừa nói:"Cũng không phải chưa từng nhìn thấy."
Hạ Vi:"..."
Đồ đáng ghét.
Sau khi để Hạ Vi thay quần áo chỉnh chu, Hàn Kỳ Nam bế cô ngồi trên giường, quỳ xuống nhìn vết đỏ trên đầu gối khẽ thổi nhè nhẹ:"Ngày trước không phải chỉ cần vết xước nhỏ liền khóc lóc cả ngày sao?"
Ngày trước là cô nhõng nhẽo với anh được không, cô muốn anh quan tâm chiều chuộng nên chuyện bé xé to để anh cưng chiều.
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, vết thương nhỏ như vậy làm sao làm khó được Hạ Vi.
"Hôm nay, em làm gì ở đó?"
Hạ Vi cảm thấy có chút nguy hiểm, đang tìm cách trả lời.
"Đi xem mắt sao?"
Bị anh vạch trần.
Đã biết mà còn làm bộ hỏi.
Nhưng cô cũng không tính là đi xem mắt, là đi hẹn hò cặp.
Nhưng nếu nói ra cô đi hẹn hò cặp, xem ra còn nguy hiểm hơn là để anh nghĩ cô đi xem mắt.
Trong lòng Hạ Vi đang rối.
"Hửm, đang nghĩ cách nói dối sao?"
Hạ Vi bị anh nhìn thấu liền bất mãn trong lòng.
"Tôi xem mắt thì sao, một người độc thân như tôi đi xem mắt là sai sao?"
Thôi xong, cái miệng này sao có thể nhanh hơn não như vậy, cô không hề muốn chọc tức Hàn Kỳ Nam.
"Nói lại xem?" - Hàn Kỳ Nam chóng hai tay lên giường, lời nói đầy sự uy hiếp.
Hạ Vi phóng lao liền theo lao, cô không né tránh liền nói:"Anh muốn hôn hay muốn cắn thì tìm Chu tiểu thư hoặc sếp Giang mà làm càng, tôi không phải loại người dễ dãi."
Hàn Kỳ Nam bật cười, xem ra cô gái nhỏ của anh ghen rồi.
"Ghen?" - Hàn Kỳ Nam cười nhẹ, nụ cười hài lòng nhìn Hạ Vi.
Hạ Vi bị nụ cười của anh mê hoặc, ngày trước anh luôn cười đầy ôn nhu với cô như vậy.
"Kỳ Nam, nói em biết chúng ta là gì của nhau."
Hạ Vi đưa tay sờ lên gương mặt anh, ánh mắt cô si mê anh.
Cuộc đời cô chỉ yêu một mình Hàn Kỳ Nam.
Hàn Kỳ Nam không đáp, buông cô ra đứng thẳng người lên chỉnh chu lại quần áo liền đáp.
"Đừng suy nghĩ nữa, hôm nay mệt rồi em ngủ sớm đi… tôi có việc phải đi rồi."
Hạ Vi biết… anh vẫn chưa tha thứ cho cô.
Cô không đáp, cúi đầu không nhìn anh quay lưng bước ra khỏi cửa.
Hàn Kỳ Nam đi ra xe liền gọi cho Phi Long đến Hiểu Pha.
Phi Long đang ôm Giang Hoàng trong lòng, nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của người yêu với lệnh của sếp liền mắng chửi trong lòng.
"Bảo bối, anh phải đi rồi."
"Không cho…" - Giang Hoàng nũng nìu tựa vào lòng ôm Phi Long không buông.
Phi Long ôm lấy Giang Hoàng cúi người hôn cho đến khi cô ấy không phòng bị thì nhanh chân rời khỏi giường.
"Bảo bối, đừng giận… xong việc anh sẽ bù đắp cho em."
Giang Hoàng cuộn tròn trong chiếc mền mắng chửi:"Hàn Kỳ Nam… đúng là tên đáng ghét."
Phi Long lái xe đến Hiểu Pha, bên ngoài đã nghe thấy tiếng Hàn Kỳ Nam đang có cuộc họp với đối tác nước ngoài.
Không bao lâu thì Hàn Kỳ Nam đưa cho Phi Long một tập hồ sơ.
"Hàn tổng, vậy là Hàn lão gia muốn cướp dự án bên phía Alex sao, ông ta có lẽ đánh mùi được ý đồ của Hiểu Pha."
"Ông ta đưa ra lợi nhuận cao hơn, phía Alex tuy chưa lên tiếng nhưng chúng ta phải hành động trước."
Mấy năm qua Hàn thị luôn âm thầm chèn ép Hiểu Pha, đúng là ông ta sẽ không dễ dàng để Alex hợp tác với Hiểu Pha.
"Phi Long, ngày mai triệu tập cuộc họp sớm… Hiểu Pha không thể mất hợp đồng lần này."
"Vâng, tôi sẽ thông báo ngay."
"Còn nữa, thám tử đã gửi tin về chưa?" - Hàn Kỳ Nam đặt hồ sơ xuống, gương mặt lạnh băng hỏi.
"Hàn tổng, tôi định mai sẽ gửi báo cáo cho anh, bên thám tử gửi về rằng năm đó mẹ anh thật sự là trúng độc mà chết, căn bệnh đó tuy nguy hiểm cần phẫu thuật nhưng thật sự không phải ra đi vì bệnh."
"Trúng độc sao?"
"Người cuối cùng vào thăm mẹ anh, là người này. Thám tử đang điều tra thông tin về ông ta."
Trong bức ảnh được chụp lại từ camera là một người đàn ông quen mặt.
Người đó là cha của Hạ Vi.