Hôm nay là ngày cuối tuần nên Hạ Vi không phải đến công ty.
Hiện tại cô đang ngồi ăn sáng cùng Cố Cao Lãng trong căn hộ của mình.
Thật ra Hạ Vi cũng nhạt miệng không nuốt nỗi dù Cố Cao Lãng cố tình nấu cháo cho cô dễ nuốt.
Chuyện hôm qua khiến hiện tại cô không dám đối diện với anh.
"Cố sư huynh, anh cũng ăn đi."
Hạ Vi đẩy chén vẫn còn nóng hổi, khói bóc nghi ngút về phía Cố Cao Lãng, cũng vì cô hồ đồ mà tình huống hiện tại quá khó xử.
"Nhìn em tốt hơn hôm qua một chút rồi, sống một mình lại không biết tự chăm sóc mình, em khiến anh rất lo cho em."
Hạ Vi chỉ hơi cười:"Em đã lớn rồi… vả lại cũng chỉ là bệnh vặt thôi. Ngày xưa sống ở nước M, em cũng sống một mình quen rồi."
Cô Cao Lãng gật đầu:"À, anh có chuẩn bị cho em một món quà."
Hạ Vi nhìn một chiếc hộp quà mà Cố Cao Lãng đưa về phía cô.
"Quà sao? Nhân dịp gì vậy sư huynh."
Cố Cao Lãng thở dài, cô gái nhỏ trong lòng anh gặp phải chuyện gì, mà ngay cả sinh nhật của cô, cô cũng không nhớ.
"Hôm nay là sinh nhật em."
Hạ Vi lúc này mới sực nhớ, cô nhìn ngày tháng hiện trên điện thoại mới nhận ra… vậy mà cô lại quên mất.
Tiếng chuông cửa lại reo lên, Hạ Vi ngẩn người một chút, hôm nay lại có nhiều khách ghé thăm.
"Chúc mừng sinh nhật chị."
Bên ngoài là Gia Hân và Hàn Kỳ Đông đứng trước cửa.
Hàn Kỳ Đông vì hôm qua Hạ Vi bị sát thủ ra tay không thành nên muốn đến xem cô sống chết ra sao.
Hạ Vi vui vẻ nhận bánh kem mà Gia Hân tự tay làm tặng cô, mời hai người họ vào bên trong.
Hàn Kỳ Đông nhìn thấy Cố Cao Lãng ngồi bên trong thì có chút kinh ngạc.
Người ta đã tấn công vào được tận nhà rồi.
Ông anh khác mẹ của anh sắp mất Hạ Vi đến nơi rồi.
"Chị đang có khách sao, bọn em có làm phiền không?"
Gia Hân trêu chọc Hạ Vi, nhìn Cố Cao Lãng khẽ cười.
"Mọi người cũng đã gặp rồi phải không?" - Hạ Vi có chút lúng túng:"Nào, ngồi đi… cảm ơn Gia Hân đã nhớ đến sinh nhật của chị."
Sau đó Hạ Vi thấy gì đó không đúng liền nhìn Kỳ Đông nói:"Còn cậu, đừng nói cậu cũng nhớ sinh nhật của tôi nha."
Hàn Kỳ Đông bĩu môi:"Tôi không được nhớ sao?"
Chỉ có Cố Cao Lãng kia được nhớ.
Này là anh ghen tuông giúp người anh trai của mình.
"Vậy quà của tôi đâu?"
Hạ Vi bật cười trêu chọc.
Hàn Kỳ Đông nhìn xung quanh ngó lơ, thấy hộp quà của Cố Cao Lãng trên bàn.
"Chị, đừng trêu anh ấy nữa." - Gia Hân bật cười.
Hạ Vi nhắc đến quà mới nhớ đến món quà của Cố Cao Lãng.
Cô đi về phía bàn ăn cầm hộp quà của anh lên, chiếc hộp nhỏ, bên trong cũng rất nhẹ.
Là trang sức sao?
Người như Cố Cao Lãng chắc chắn không chọn quà tầm thường.
Nếu anh mà tặng cô món quà quá giá trị, cô cũng không dám nhận tâm tư của anh đâu.
Nghĩ vậy Hạ Vi liền khui món quà kia ra.
Hàn Kỳ Đông và Gia Hân cũng tò mò không kém.
"Sư huynh à, cái này…"
Hạ Vi không biết nói cái gì, chỉ là cô cảm thấy quá kinh ngạc.
Hàn Kỳ Đông muốn phỉ nhổ Cố Cao Lãng, hắn ta muốn dùng tiền lấy lòng người đẹp sao…
"Chúc mừng sinh nhật em, Vi Vi… em đừng ngại, nó cũng chỉ là phương tiện để em dễ dàng di chuyển thôi."
Bên trong chiếc hộp nhỏ là chìa khóa một chiếc xe hạng sang.
Hạ Vi cảm thấy món quà này khiến cô không thốt nên lời… Cố Cao Lãng này muốn lấy tiền đè chết cô sao?
Hàn Kỳ Đông đưa điện thoại, chụp lại một bức ảnh sau đó nhấn nút gửi đi.
"Cố sư huynh, món quà này em không thể nhận."
"Em cứ dùng nó làm phương tiện đi lại… coi như giữ xe giùm anh, gara nhà anh đã hết chỗ đậu rồi."
Hàn Kỳ Đông nghe lời Cố Cao Lãng nói đã biết lừa người.
"Nhưng em…"
"Chị Hạ Vi, chị nhận đi cho anh ấy vui."
Gia Hân nói thêm vào.
Hạ Vi cũng không muốn từ chối quá gay gắt trước mặt mọi người khiến Cố Cao Lãng khó xử, đợi sau này sẽ gửi lại anh.
Gia Hân mang bánh kem ra ngoài, đặt trên bàn và cắm những ngọn nến.
Hạ Vi cảm thấy hạnh phúc nhưng vẫn trống trãi.
Sinh nhật năm đó, anh và cô vẫn hạnh phúc bên nhau.
"Khoan đã, sinh nhật thì phải có đồ ăn chứ… tôi đi mua chút đồ ăn coi như tặng cô, các người không được đón sinh nhật trước khi tôi quay về."
Hàn Kỳ Đông nói xong liền rời đi.
Hạ Vi và Gia Hân nhìn nhau, cậu ta lại muốn bày trò gì đây.
"Sư huynh, vậy có thể đợi thêm một chút không? Nếu anh bận…"
"Không sao, sinh nhật em càng đông càng vui, anh không bận."
Gia Hân nhìn thấy trong ánh mắt của Cố Cao Lãng chứa đầy tình yêu dành cho Hạ Vi.
Cô cũng muốn được như Hạ Vi, muốn Hàn Kỳ Đông cũng có thể nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Hàn Kỳ Đông đi mua một ít đồ ăn nhanh để kéo dài thời gian cho Hàn Kỳ Nam một chút.
Trước kia anh không ghét Hàn Kỳ Nam, chỉ vì lần đó Hàn lão gia mang Bích Phương ra để bắt ép anh phải nghe lời, và Hàn Kỳ Nam cũng không phản đối nên Hàn Kỳ Đông mới kích động như vậy.
Ở Hàn gia, phải nghe lời Hàn lão gia… nếu không sẽ không có gì cả.
Lúc Hàn Kỳ Đông quay về thì Hàn Kỳ Nam vẫn chưa đến.
Anh còn cho rằng Hàn Kỳ Nam có lẽ đã buông bỏ Hạ Vi, nên mới không có hành động.
Đên khi những chiếc nến được thắp sáng thì bên ngoài lại có tiếng nhấn chuông.
Hạ Vi có chút ngạc nhiên.
Cô cũng không có nhiều bạn.
"Hàn…"
Cô định gọi anh là Hàn Kỳ Nam.
Nhưng nhìn thấy cô gái đứng phía sau anh, hai mắt của cô cụp xuống.
"Hàn tổng, anh tìm tôi?"
"Đến thăm bệnh nhân viên."
Hàn Kỳ Nam đưa giỏ trái cây về phía Hạ Vi.
"Không mời tôi vào?"
Hạ Vi nép người qua một bên đáp:"Mời Hàn tổng, mời Chu tiểu thư vào."
Tối qua Hàn lão gia có vẻ nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và Chu Tuyết nên hôm nay anh đưa Chu Tuyết đi mua sắm để qua mắt ông ta.
Đang đi thì Hàn Kỳ Đông gửi cho anh một bức ảnh.
Anh sao có thể quên hôm nay là sinh nhật Hạ Vi.
Anh muốn đẩy cô đi, nhưng khi nhìn thấy cô ở bên người khác, toàn thân anh cảm thấy khó chịu, chỉ muốn cô là của anh.
"Hôm nay là sinh nhật của ai sao?"
Chu Tuyết nhìn thấy bánh kem sinh nhật liền hỏi, sau đó đưa mắt về phía Cố Cao Lãng càng ngạc nhiên hơn.
Cô gái này là thân phận gì đây, lại có thể qua lại đến nhân vật như Cố gia.
"Lãng, anh cũng ở đây sao?"
Cố Cao Lãng và Chu Tuyết là anh em họ hàng.
"Tôi không thể ở đây sao?"
Chu Tuyết xua tay, người anh trai này trong nhà nổi tiếng kín tiếng, không thích giao tiếp cũng như qua lại với dòng họ.
Năm ngoái mẹ của cô muốn anh ta giúp cô xử lý một chút việc, anh ta liền thẳng thừng từ chối.
"Mời Hàn tổng và Chu tiểu thư ngồi… chúng tôi đang có tiệc, nếu có thời gian có thể tham gia cùng chúng tôi."
"Được."
Hạ Vi mời lơi.
Nhưng Hàn Kỳ Nam lại ngồi xuống ngay vị trí gần bánh kem.
Tất nhiên vị trí kế bên là chủ nhân bữa tiệc, là Hạ Vi.
Đối diện Hàn Kỳ Nam, là Cố Cao Lãng.
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt đầy sự chán ghét.
"Mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật chị Hạ Vi nào…"
Gia Hân thấy tình hình có vẻ không đúng lắm liền lên tiếng.
Hạ Vi buộc phải ngồi chính giữa, cảm thấy muốn thở mạnh cũng không dám.
Sinh nhật của cô mà, sao lại áp lực như vậy.
Sau khi Hạ Vi cầu nguyện và thổi nến thì sáu người ngồi xung quanh một bàn đầy đồ ăn mà Hàn Kỳ Đông mua về.
Hàn Kỳ Đông đưa một lon bia lạnh lên nói:"Chúc mừng sinh nhật cô, Hạ Vi."
Hạ Vi đưa lon bia lạnh lên cụng lon thì Cố Cao Lãng đưa tay dành lấy:"Cô ấy đang ốm, tôi uống thay."
Bàn tay Hàn Kỳ Nam rụt lại.
Hạ Vi mỉm cười:"Sư huynh, em đã khỏi bệnh rồi."
Hàn Kỳ Nam nhìn hai người họ thân thiết thì ánh mắt lạnh xuống vài phần.
"Hay chúng ta chơi trò gì đó đi."
Gia Hân nghe Hàn Kỳ Đông nói thì hưởng ứng, cảm giác bớt lạnh đi… ánh mắt của Hàn Kỳ Nam thật sự khiến cô hơi rung một chút.
"Chúng ta chơi trò thách và thật đi." - Gia Hân mới xem trên phim thấy họ chơi trò này rất vui.
Chiếc vỏ chai đặt trên bàn, Hàn Kỳ Đông xoay một vòng.
Vòng xoay cứ xoay mãi, dừng lại lại hướng về phía Hàn Kỳ Đông.
Hạ Vi cười lớn, kẻ bày trò phải đền tội.
"Nói đi, cậu chọn thách hay thật."
Hàn Kỳ Đông muốn chửi thề, sao lại xui như vậy.
"Thật đi, tôi cũng không có nhiều việc phải giấu như ai đó."
Hàn Kỳ Nam không tỏ ra bất cứ thái độ gì.
Hạ Vi thấy vậy liền hỏi:'Kể ra người đầu tiên cậu hôn?"
Hàn Kỳ Đông nhìn Gia Hân khi bị hỏi câu hỏi này.
Anh ta nhếch môi:"Là con bé nhà bên cạnh, tên là Gấu nhỏ."
Gia Hân đỏ mặt, Gấu nhỏ chính là biệt danh là Hàn Kỳ Đông lúc bé hay gọi cô.