Hôm sau Hạ Vi đến tập đoàn Hiểu Pha để gặp người đàn ông tên Quốc Dũng. Nghe giọng anh ta trong điện thoại còn khá trẻ, nhưng bên ngoài lại có vẻ khá chững chạc và lịch thiệp. Quốc Dũng đưa cô vào một căn phòng trống, đưa ra những giấy tờ xác nhận cha mẹ cô từng vay bọn họ một số tiền lớn.
“Cô Hạ Vi, món nợ này khi nào cô sẽ trả cho chúng tôi?”
“Hiện tại tôi không có khả năng trả cho anh, có thể cho tôi chút thời gian, tôi sẽ tìm cách trả cho các anh.” - Cô đáp.
“Xin lỗi vì chúng tôi đã điều tra về cuộc sống của cô hiện tại. Cô vừa ly hôn, tài sản cũng đã bị chồng cũ của cô chiếm đoạt, hiện tại cô không có việc làm cũng như chỗ ở.”
Cô lặng lẽ cuối đầu, cô hiểu tất nhiên họ phải điều tra về con nợ. Cô im lặng không đáp, Quốc Dũng lại nói, thái độ anh ta từ đầu đến cuối đều không thay đổi: “Chúng tôi cũng không ép cô, món nợ này cũng không cần trả…”
Cô không tin vào tai, sau đó lại khẽ hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Mời cô theo tôi.”
Cô đi theo Quốc Dũng lên một chiếc xe hơi sang trọng. Đến một căn biệt thự cách khá xa thành phố, nó giống như biệt lập khỏi thế giới bên ngoài. Đi theo chân Quốc Dũng vào một căn phòng lớn, cô nhìn thấy một cậu thanh niên đang ngồi quay lưng về phía cửa, ánh nắng soi lên làn da trắng mịn không tỳ vết, đôi mắt nhắm chặt như cành lá hấp thụ dưỡng chất từ thiên nhiên.
“Nhị thiếu gia, người tới rồi.” - Quốc Dũng khẽ nói.
Cậu thanh niên nọ vươn vai đứng lên quay về phía cô và Quốc Dũng. Lúc này cô mới nhìn thấy toàn bộ gương mặt của cậu ta, từ đường nét trên gương mặt đều mang nét đẹp mê hồn người đối diện. Chỉ là cô đã qua rồi cái tuổi mộng mơ, vậy nên đối với cô cũng là đang đối diện cùng chủ nợ.
“Bề ngoài không tệ, cũng có thể lí giải một số vấn đề.” - Hàn nhị thiếu gia nhìn cô đánh giá, sau đó cầm một hợp đồng đi về phía cô mà nói: “Món nợ giữa cô và Hiểu Pha sẽ được xóa bỏ, chỉ cần cô kí vào đây.”
Hạ Vi cầm bảng hợp đồng lên và đọc… nội dung khá đơn giản, chỉ là muốn cô làm tại công ty Hiểu Pha hai năm, và phải nghe theo mọi sự sắp đặt của Hàn Kỳ Đông.
“Nghe theo mọi sự sắp đặt của Hàn Kỳ Đông, nhưng Hàn Kỳ Đông là ai?” - Cô hỏi.
“Hạ Vi, Hàn Kỳ Đông chính là nhị thiếu gia đây.” - Quốc Dũng giải thích.
“Quan trọng nhất là cô sẽ trở thành bạn gái của tôi.” - Hàn Kỳ Đông khẽ cười, đưa tay lên cằm cô mà nói: “Yên tâm, nhị thiếu gia tôi không có hứng thú với các bà cô góa chồng, chỉ là một vở kịch vui mà thôi.”
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể đồng ý."
Hạ Vi không muốn dây dưa với những người này, ai có thể đảm bảo hắn ta không lợi dụng cô làm việc xấu.
"Vậy cô đợi ngày vào tù đi, Quốc Dũng… cậu soạn đơn lên tòa án đi."
Hạ Vi có chút hoảng, xem ra hắn ta không hề hù dọa cô.
Cô lùi người về phía sau thoát khỏi bàn tay của Kỳ Đông: “Nhị thiếu gia, tuy tôi không biết mục đích của cậu, nhưng trước khi ký vào tôi muốn có sự thỏa hiệp.”
“Cô cứ nói.”
“Tôi có thể đóng giả bạn gái anh nhưng tôi yêu cầu ghi rõ trong hợp đồng cậu không được phép đi quá giới hạn và cũng không được gây tổn hại đến thân thể và danh dự của tôi . Trong quá trình hai năm tới, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu nhưng đó là những việc không trái với luật pháp.”
“Quốc Dũng, thêm vào hợp đồng những gì cô ta yêu cầu.” - Hàn Kỳ Đông nhìn cô nói.
“Vâng thưa nhị thiếu gia.”
Với danh nghĩa bạn gái của nhị thiếu gia nhà họ Hàn - chủ nhân của tập đoàn Hiểu Pha, cô được nhận vào vị trí thư ký của Tổng giám đốc. Tổng giám đốc là anh trai của Hàn Kỳ Đông, tên là Hàn Kỳ Nam. Bộ phận thư ký có tổng cộng ba người, cô lo về khâu quản lý lịch trình, hai người còn lại là Hoàng Châu và Minh Tuyết đều làm khá lâu năm.
Cô đi làm hai ngày nay cũng chưa gặp được ông chủ để chào hỏi, nghe Hoàng Châu nói ông chủ đi Hàn Quốc để gặp đối tác ngày mai sẽ về. Nhìn vào lịch hẹn kín mít của ngày sắp tới, cô nghĩ làm người giàu có như anh ta cũng không sung sướng gì, thời gian nghĩ ngơi một chút cũng không hề có.
Cô được Kỳ Đông sắp xếp ở cùng cậu ta trong một căn hộ chung cư cao cấp khá gần Hiểu Pha. Nói là ở cùng nhưng hai người có hai thế giới riêng và ít khi chạm mặt nhau. Ở chung nên cô phát hiện Kỳ Đông rất thích vẽ tranh, những bức tranh treo trong nhà đều là do cậu ta vẽ, phía dưới có chữ kí của cậu ta.
Sau giờ làm cô thường đi bộ về nhà, hôm nay Kỳ Đông lại đến đón cô tận cửa. Bao nhiêu ánh mắt dòm ngó và những lời đàm tiếu đều dồn vào Hạ Vi.
“Lên xe đi.” - Kỳ Đông mở cửa chiếc xe hơi thể thao màu vàng nổi bật.
Cô không đáp, bước lên xe.
“Hôm nay tôi sẽ đưa cô về ra mắt cha mẹ tôi. Chuyện cô đã từng ly hôn không tốt đẹp gì, nên không cần nói ra.” - Kỳ Đông nói.
“Tôi hiểu.” - Cô như không quan tâm đáp.
“Về ra mắt nhà bạn trai, cô không có chút lo lắng gì sao?” - Kỳ Đông tỏ ra ngạc nhiên.
“Cũng không phải lần đầu, vả lại tôi có kinh nghiệm.” - Cô ung dung tìm chiếc điện thoại nói tiếp: “Nhị thiếu gia, vậy tôi nên xưng cậu là gì trước mặt cha mẹ cậu.”
Lúc này Kỳ Đông mới sực nhớ. Hạ Vi hơn anh ba tuổi, nhìn thần thái bên ngoài cũng rất chững chạc hơn anh. Xưng hô anh em người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy ngượng. Anh ghé vào một salon làm đẹp quen thuộc, nhìn thấy Kỳ Đông như thấy tiền, chuyên gia nhanh chóng đến chào hỏi.
“Mau làm cho cô ta trẻ lại ít nhất năm tuổi.” - Kỳ Đông nhìn Hạ Vi nói.
Chuyên gia kéo cô vào trong cắt cắt tỉa tỉa, thoa thoa đánh đánh. Rồi chọn cho cô bộ váy ren màu trắng với các họa tiết cầu kì. Nhìn mình trong gương, cô cảm giác đã lâu lắm rồi bản thân chưa tự mình chăm sóc, từ cú sốc mà Minh Luân gây ra cô dường như buông xuôi mọi thứ.
“Hàn thiếu gia, anh xem công chúa nơi nào lạc đến đây này.” - Chuyên gia đưa cô ra trước mặt Kỳ Đông.
Kỳ Đông hơi bất ngờ đôi chút, đúng là Hạ Vi rất đẹp. Anh tỏ ra hài lòng không nói câu nào đưa cô về thẳng nhà chính.
Nhà chính hôm nay có tiệc, người người ra vào tấp nập chuẩn bị. Cô có chút e ngại, cứ nghĩ như lần Minh Luân đưa cô về gặp gia đình, không ngờ họ lại tổ chức linh đình như vậy.
“Chắc cậu ế lắm phải không, nhị thiếu gia.” - Cô hỏi.
“Sao cô hỏi vậy?” - Hàn Kỳ Đông đang đi cũng khựng lại hỏi.
“Chỉ là cậu dắt bạn gái giả về ra mắt, mọi người đã tổ chức tiệc lớn. Hoặc giả, tôi đã nghĩ ra lý do cậu mang tiền muốn tôi đóng giả bạn gái cậu “
Kỳ Đông tỏ ra thích thú: “Lý do sao, cô nói thử xem?”
“Cậu không thích phụ nữ.”
Kỳ Đông lúc này bật cười lớn, sau đó gõ vào đầu Hạ Vi mà nói: “Đừng có nói lung tung, kể từ bây giờ thay đổi xưng hô đi, gọi tôi là Kỳ Đông.”
Kỳ Đông kéo tay Hạ Vi đi vào bên trong nhà chính liền nhìn thấy đã có rất đông người ở bên trong, họ đang trò chuyện cùng nhau từng tốp người. Nhìn thấy Kỳ Đông một vài người nhanh chóng đi tới.
“Nhị thiếu gia, tôi cứ nghĩ cậu không về.” - Một người đàn ông có tuổi mừng rỡ nói.
“Sao có thể chứ chú Phúc, ngày vui của anh trai cháu mà.” - Kỳ Đông nhìn lên sân khấu được bố trí khẽ cười nhẹ.
“Đi vào trong thôi, ông chủ mà biết nhị thiếu gia về sẽ rất vui.” - Chú Phúc quản gia nói, lại nhìn về Hạ Vi bất ngờ: “Đây là?”
“Cô ấy là bạn gái của cháu, tên là Hạ Vi.” - Kỳ Đông giới thiệu.
Hạ Vì cúi người chào vị quản gia, người đàn ông này nhìn rất phúc hậu, ánh mắt dành cho Kỳ Đông đầy sự yêu thương.
“Ông ấy chắc đang rất vui vì sự kết hợp hoàn hảo này, nhìn thấy cháu có lẽ lại tức giận.” - Kỳ Đông đưa tay cầm ly rượu màu vàng nhạt của phục vụ uống ngụm nhỏ lại khẽ cười: “Chú Phúc, cứ mặc kệ bọn cháu đi.”
Một thanh niên bước tới nói vào tai vị quản gia điều gì đó, sau đó hai người họ nhanh chóng rời đi. Cô nhìn xung quanh ai ai cũng nói cười vui vẻ, cụng ly chúc tụng.
Bên trên khán đài, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest nghiêm chỉnh, gương mặt toát lên phong thái tự tin khí phách. Anh ta có đôi nét giống với Kỳ Đông, nhưng phong thái lại hoàn toàn khác nhau. Bên cạnh anh ta là một cô gái có nhan sắc kiêu sa, ánh mắt cô ta dành cho người đàn ông đó đầy yêu thương. Lúc MC lên tiếng, cô mới biết đây lễ đính hôn của bọn họ.
Lúc này cô vô cùng xấu hổ, thì ra buổi tiệc lần này không liên quan đến cô. Đang đứng nhìn hai nhân vật chính của bữa tiệc, một bàn tay đặt sau lưng cô khiến cô giật nảy mình.
“Đi theo tôi.” - Kỳ Đông đẩy cô về phía trước.
Cô bước chân theo ý Kỳ Đông.
“Chúc mừng, chúc mừng anh trai.” - Kỳ Đông đẩy cô lên sân khấu trước sự chứng kiến của nhiều người. Không hiểu là cậu ta muốn làm gì.
“Tiểu Đông, con lại muốn gây chuyện gì nữa đây?” - Hàn lão gia nhìn thấy Kỳ Đông liền tức giận.
“Hàn lão gia, con chỉ đến chúc mừng anh trai đính hôn, tặng cho chị dâu tương lai một món quà nhỏ. Không phải cha luôn nói người một nhà phải thương yêu nhau sao?”
“Cảm ơn cậu, Tiểu Đông.” - Hàn Kỳ Nam vỗ vai Kỳ Đông mà nói.
“Chị dâu, tặng chị.” - Kỳ Đông đưa một hộp quà nhỏ về phía Bích Phương.
Có vẻ cô dâu lúng túng khi nhận món quà từ em chồng.
“Cảm ơn cậu, Kỳ Đông.” -Bích Phương e dè nhận.
“À, bạn gái của con.” - Kỳ Đông kéo tay cô đang đứng phía sau lưng anh ta về phía trước.
“Xin chào mọi người, con tên là Hạ Vi.” - Cô lễ phép.
Khi đưa mắt nhìn đến Hàn Kỳ Nam, anh ta nhìn cô chăm chú, ánh mắt không hề bình thường. Cô ái ngại nhìn đi phía khác, nhưng luôn có cảm giác ánh mắt kia như muốn thiêu đốt cô.
“Đúng là đại hỷ mà, trong ngày trọng đại này nhị thiếu gia mang bạn gái về. Hy vọng không lâu sau nhà họ Hàn sẽ có thêm tin vui.”
Tiếng vỗ tay chúc tụng từ quan khách, ánh mắt của Kỳ Nam, cả khán phòng ngột ngạt đến khó thở. Kỳ Đông đưa tay vào eo cô ôm chặt, sau đó khẽ hôn lên bờ má khiến cô giật mình không kịp phản ứng. Cô phát hiện Kỳ Đông đưa mắt nhìn Kỳ Nam nở nụ cười rất đểu cán