Mặt trời nhô lên cao, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào gương mặt thanh tú của Hạ Vi. Cô hơi nheo mắt, sau khi nhìn xung quanh xa lạ liền sực nhớ đến chuyện hôm qua.
Cô đập đầu vào tay thở dài, vậy mà có thể ngủ khi còn ở trong tay Hàn Kỳ Nam.
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hàn Kỳ Nam quấn chiếc khăn che đi nửa thân dưới bước ra ngoài.
Hạ Vi nhìn thấy liền xấu hổ quay mặt đi.
"Hàn tổng, sao anh lại không mặc quần áo mà đi trong phòng như vậy chứ?" - Hạ Vi vừa che mắt vừa xấu hổ nói.
"Đây là phòng tôi?" - Hàn Kỳ Nam đi vào bên trong phòng thay đồ.
"Đêm qua… tôi hơi say nên ngủ quên, xin lỗi anh."
Hạ Vi nghe tiếng Hàn Kỳ Nam đi vào phòng thay đồ mới ngồi dậy, chiếc váy dạ hội đã được thay ra, trên người cô đang mặc một chiếc áo thun trơn vừa dài vừa rộng.
"Là của anh ta sao?"
Hạ Vi nghĩ một lúc liền hoảng hốt chạy vào phòng thay đồ:"Hàn Kỳ Nam, anh… anh… sao tôi lại mặc cái này…"
Lúc này, Hàn Kỳ Nam đang không mảnh vải che thân.
"Á… á… á…anh là kẻ biến thái."
Hạ Vi hét lên quay đi.
Hàn Kỳ Nam nhanh chóng lấy chiếc khăn che lại nơi nhạy cảm, đi về phía Hạ Vi đang hét mà bịt miệng cô lại.
"Cô lao vào phòng thay đồ của tôi, vậy ai là kẻ biến thái?"
Hạ Vi hé mắt nhìn gương mặt Hàn Kỳ Nam đang sát với gương mặt cô.
"Tôi… tôi… đêm qua chúng ta… không phải… ý tôi là tôi và anh có xảy ra… chuyện gì không?"
Hạ Vi luống cuống nói, sau đó thì cảm thấy hình như đã nói sai rồi…
Hàn Kỳ Nam buông cô ra khỏi vòng tay tiếp tục quay vào bên trong.
"Muốn nhìn tôi thay đồ?"
Hạ Vi thoái lui, đóng cửa phòng lại chạy ra ngoài.
Hàn Kỳ Nam thay xong bộ vest liền bước ra ngoài, nhìn thấy Hạ Vi ngồi ngẩn ngơ trên giường.
"Đừng tỏ vẻ như đã chịu thiệt như vậy, đêm qua tôi mới là kẻ phải chịu thiệt."
Hạ Vi nhìn Hàn Kỳ Nam với ánh mắt tức giận.
"Hàn Kỳ Nam, anh là đồ đê tiện… lợi dụng lúc tôi say để làm chuyện bỉ ổi."
Hạ Vi nhìn những vết bầm tím trên tay và trên đầu liền suy nghĩ đen tối.
Hàn Kỳ Nam đi về phía Hạ Vi cúi người đưa gương mặt không góc chết đến gần cô hỏi:"Cô dám mắng tôi?"
"Tôi mắng anh sai sao?"
Hạ Vi trong lòng có chút sợ, nhưng vẫn cố cãi lại.
"Là kẻ nào ngủ không yên lăn từ sô pha xuống đất một đêm ba lần… sau khi lên giường lớn cũng không yên ổn liền dùng tôi như gối ôm, gác hết hai chân lên cơ thể tôi… vì cô mà cả đêm tôi không chợp mắt được."
Hạ Vi nhìn lại những vết bầm trên tay… đúng là nó giống cô bị ngã hơn.
"Vậy là ai, là ai đã thay đồ cho tôi chứ…" - Cô không khuất phục.
"Nếu tôi động vào cô, thì đã không cần phải mất công thay y phục cho cô, đúng không?"
Hạ Vi nghe lời nói ám muội này… liền lấy tay che người lại.
Xem ra cô đã nghĩ sai về Hàn Kỳ Nam rồi, chỉ tại lần trước anh ta đề nghị khiếm nhã đó.
Hạ Vi nhìn Hàn Kỳ Nam cười sượng, sau đó đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ áo còn hơi lệch của anh.
"Hàn tổng, tôi sai rồi…"
Hàn Kỳ Nam gật đầu:"Sai thì phải bị phạt, đúng không?"
Hạ Vi bị ánh mắt của Hàn Kỳ Nam dụ dỗ liền vô thức gật đầu.
Lúc sau cô mới biết sập bẫy rồi.
Hàn Kỳ Nam muốn trêu chọc cô một chút.
Anh tiến sát gương mặt đến gần cô hơn, Hạ Vi liền né tránh lùi về sau… cho đến khi cô nằm hẳn ra giường, còn anh thì chóng hai tay như nằm trên người cô.
Gương mặt Hạ Vi đỏ ửng lên… hai mắt cô nhắm lại… cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại không khống chế được cảm xúc… nhìn gương mặt của anh, bờ môi của anh liền nuốt nước bọt vào trong.
"Hàn tổng, không hay rồi."
Bên ngoài tiếng cửa phòng ngủ mở tung ra, Phi Long nhìn thấy cảnh tượng nam trên nữ dưới liền quay người chạy ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
"Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục."
Giọng nói của Phi Long liền kéo Hạ Vi quay về với hiện thực.
Có chết cô không chứ, vậy mà bị anh ta mang sắc đẹp dụ dỗ cô.
Hạ Vi nhanh chóng đẩy Hàn Kỳ Nam ngã sang một bên, lập tức rời khỏi vòng tay của anh.
"Vào đi." - Hàn Kỳ Nam đứng lên, chỉnh lại cà vạt nói vọng ra bên ngoài.
Phi Long từ bên ngoài rụt rè bước vào, nhìn thấy Hàn Kỳ Nam liền báo cáo.
"Hàn tổng, anh xem?"
Hàn Kỳ Nam mở báo buổi sáng lên xem, trên trang nhất là hình ảnh anh và cô đang hôn nhau, người chụp cũng thật khéo léo, chỉ nhắm vào anh mà thôi, gương mặt cô không hề bị lộ ra chỉ có thể thấy góc nghiêng hoặc từ phía sau Hạ Vi.
"Cổ phiếu đang bị tuột xuống, các cổ đông đang chuẩn bị mở cuộc họp… Vì thông tin hai nhà Hàn - Liêu liên hôn nên sự việc lần này không đơn giản đâu." - Phi Long đang theo dõi thông tin cổ phiếu của Hiểu Pha.
Hạ Vi tò mò nhìn vào bức ảnh trong ipad là hình ảnh Hàn Kỳ Nam và một cô gái đang hôn nhau say đắm… nhìn cô gái này rất quen, trang phục này cũng rất quen… nó là cô mà.
"Hàn tổng, chuyện này…"
Chuyện này chắc chắn là do Hàn Kỳ Đông làm rồi.
Cô không nghĩ Hàn Kỳ Đông lại ra tay đến cả Hiểu Pha.
"Giả vờ kinh ngạc?" - Hàn Kỳ Nam nhìn cô cười khẩy:"Không phải nằm trong kế hoạch của cô sao?"
Đúng là tiếp cận anh chính là kế hoạch của cô và Hàn Kỳ Đông, nhưng nếu anh ta không thuận ý thì cô cũng có cưỡng ép anh phải hôn cô.
Nhớ đến nụ hôn khi ấy quá cuồng nhiệt, quá mê đắm.
"Cậu ra chuẩn bị xe đi." - Hàn Kỳ Nam nhìn Phi Long nói.
Đợi Phi Long ra ngoài, Hàn Kỳ Nam mang một túi xách từ bên trong phòng thay đồ đặt lên giường nhìn cô nói:"Thay đồ đi, tôi đưa cô đi làm."
Hạ Vi mặc bộ trang phục mà Hàn Kỳ Nam chuẩn bị cho cô. Đây là hãng thời trang ngày trước cô thường sử dụng, gu thời trang nhẹ nhàng đơn giản nhưng tôn được vóc dáng và khí chất.
Hai người ngồi trong xe, Phi Long lái xe tiến về Hiểu Pha.
Bên ngoài Hiểu Pha nhà báo đã bao vây rất đông, khi cô và anh bước xuống thì bọn săn tin này cũng nháo nhào chạy đến chặn đường không có chút lối thoát.
"Hàn tổng, xin hỏi người trong ảnh trên báo sáng nay có phải là anh không?"
"Hàn tổng, anh nghĩ sao nếu Liêu gia đòi hủy hôn."
"Hàn tổng, xin anh lên tiếng về sự việc bỏ vợ sắp cưới để hôn tiểu tam."
Phi Long và bảo vệ cũng không trấn áp được đám đông phóng viên.
Hạ Vi nhìn cảnh tượng này cảm thấy đúng là cái giá của việc cô làm quá đắt rồi.
Cô cũng ra sức ngăn chặn phóng viên để chừa đường cho Hàn Kỳ Nam đi vào bên trong Hiểu Pha.
Vô tình bị một phóng viên xô đẩy, Hạ Vị té ngã xuống đất khiến bàn tay chóng xuống bị xước và đổ máu.
Hàn Kỳ Nam thấy vậy liền tức giận đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn tên phóng viên vừa đẩy ngã cô.
"Hạ Vi, cô không sao chứ?"
Không để Hàn Kỳ Nam đỡ cô, Phi Long nhanh chong đến đỡ Hạ Vi đứng lên.
"Hiện tại tôi không có gì để nói với các bạn, sau khi giải quyết xong tôi sẽ chính thức thông báo với truyền thông. Còn kẻ nào muốn hành hung người của Hiểu Pha, chờ nhận giấy của tòa án."
Hàn Kỳ Nam nói xong, cả đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau… cho đến khi ba người họ tiến vào bên trong Hiểu Pha mới vội vàng đuổi theo.
Cô theo Hàn Kỳ Nam đi đến văn phòng tổng giám đốc, cô ngồi vào bàn làm việc chưa kịp ổn định.
"Hạ Vi, mang cho tôi cafe."
Cô nhìn anh lạnh lùng bước vào, cũng không hề hỏi thăm vết thương của cô.
Cô vừa pha cafe cho anh vừa mắng Hàn Kỳ Nam là kẻ vô cảm.
Hạ Vi mang cafe vào trong phòng làm việc, nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn tiếp khách nên cô mang đến đặt cafe trước mặt anh.
"Ngồi xuống."
Hàn Kỳ Nam vỗ lên chiếc ghế bên cạnh anh.
"Có chuyện gì anh cứ sai bảo, tôi đứng được rồi Hàn tổng."
Hàn Kỳ Nam đứng lên, bế cô lên rồi đặt xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Hạ Vi muốn rơi tim ra ngoài, người đàn ông này đúng là không nói nhiều chỉ trực tiếp hành động.
Hàn Kỳ Nam nắm tay cô, nhìn vết thương trên tay cô liền mang dụng cụ y tế mà anh sai Phi Long vừa mua đến để xử lý vết thương cho cô.
Hành động của anh nhẹ nhàng, môi anh chu ra thổi nhẹ nhàng mỗi khi chạm vào vết thương.
"Có đau lắm không?"
"Hàn tổng, tôi không yếu đuối như vậy đâu… chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Hàn Kỳ Nam gật đầu… đúng là từ nhiều năm trước, tính cách của cô gái nhỏ của anh đã gan lỳ rồi. Nhưng anh vẫn muốn bao bọc, chở che người con gái mà anh yêu duy nhất.