Bảy năm trước…
"Vi Vi, anh đưa em về nhà được không?"
Hạ Vi vừa bị ba mẹ phát hiện qua lại với Kỳ Nam nên ra sức ngăn cấm, nên cô đã rất tức giận tìm cách bỏ trốn đến tìm anh.
Hai đứa trẻ mới lớn đang ngồi trong khách sạn.
"Em không muốn về đâu?"
"Có chuyện gì xảy ra với em và ba mẹ em vậy?"
Cô nào dám nói ra chuyện tình yêu đẹp đẽ của bọn họ đang bị gia đình cô ngăn cấm, cô sợ anh sẽ tự ti mà thật sự rời bỏ cô.
"Chỉ vì em không muốn thi vào trường ba mẹ mong muốn thôi."
Cô cũng không nói dối, ba mẹ muốn cô đi nước M du học nhưng cô lại không đồng ý.
Anh ôm cô vào lòng nói:"Đừng buồn ba mẹ em, hai người cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."
Hạ Vi tựa vào vai Kỳ Nam, hai người đang ngồi trên chiếc giường đơn, bên trong được trang trí vô cùng ám muội.
"Kỳ Nam, có thể ở lại với em không?" - Hạ Vi khẽ hỏi.
"Chúng ta…."
"Ở một mình chổ lạ em sợ lắm."- Không đợi anh trả lời, cô nói tiếp.
Kỳ Nam gật đầu đồng ý:"Được rồi, ngày mai anh đưa em về nhà, dù sao em cũng không thể bỏ đi như vậy được."
Hạ Vi và Kỳ Nam nằm trên giường ngủ…ở giữa được ngăn lại bởi một cái gối lớn.
"Vi Vi, đợi anh thêm một thời gian nữa… anh nhất định sẽ lo cho cuộc sống của chúng ta sau này tốt nhất." - Kỳ Nam nhìn lên trần nhà nói.
Đợi anh tốt nghiệp, anh sẽ lo cho cô cuộc sống sau này tốt nhất.
"Em tin anh và cũng rất yêu anh."
Hạ Vi nắm chặt tay Kỳ Nam mỉm cười.
"Em là tình yêu của anh, Vi Vi."
Hạ Vi sợ đến tỉnh người.
Cô dùng hết sức đẩy Hàn Kỳ Nam đang đưa môi đến đến xương quai xanh trên cơ thể cô.
"Hàn tổng, xin anh tự trọng."
"Dừng xe lại." - Hàn Kỳ Nam lên tiếng.
Chiếc xe dừng lại ven đường.
"Xuống xe." - Hàn Kỳ Nam nhìn Hạ Vi bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô nhìn bên ngoài trời tối đen như mực… anh ta lại đuổi cô xuống giữa đường, cái tên tổng tài ác ma.
Cô rất sợ chỗ tối nên có chút chần chừ.
"Hay cô còn muốn tiếp tục?"
Hạ Vi nghe xong nhớ lại chuyện vừa xảy ra thì còn sợ hơn việc bị bỏ lại một mình.
Cô bước xuống xe, tức giận đóng cửa thật mạnh.
Chiếc xe cũng rời đi không chút tiếc nuối.
"Khốn kiếp, Hàn Kỳ Nam… anh là tên khốn."
Hạ Vi muốn gọi taxi thì phát hiện điện thoại đã rơi trên xe của Hàn Kỳ Nam rồi.
Thật là xui xẻo mà.
Trời vào đông thật lạnh, nơi này cũng không có nhà hai bên chỉ toàn là cây cối.
Cô lúc này thật sự rất sợ.
Hạ Vi nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có một mình cô trên con đường vắng lặng. Cô cũng không rõ mình đang ở đâu, cô cảm thấy mình giống như một con rối là trò đùa của anh em nhà họ Hàn.
Cô bước đi trên con đường không có điểm cuối… đôi giày cao gót khiến cô di chuyển khó khăn hơn.
Phía trước có một nhóm thanh niên đang đứng ở ven đường. Hạ Vi cảm thấy không ổn liền quay đầu lại đi ngược lại phía bọn chúng.
Bọn côn đồ nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc đầm gợi cảm đi một mình giữa đướng vắng liền không tha con mồi mà dời bước theo sau.
Hạ Vi sợ đến đau tim, cô vừa đi vừa cởi bỏ đôi giày cao gót để chạy cho thật nhanh.
"Người đẹp, đi đâu mà vội vậy." - Một tên côn đồ nhanh chóng đuổi kịp cô kéo tay cô lại.
Hạ Vi hất tay hắn ra, lui về sau không muốn dây dưa.
"Tôi không quen các người."
"Không quen thì bây giờ chúng ta làm quen."- Hăn đưa gương mặt đến sát mặt cô, muốn thưởng thức hương vị của miếng mồi ngon ngọt:"Uống rượu sao, thật khiến người khác dễ say."
Cả đám người phá lên cười.
"Cô em, chúng ta tiếp tục đi uống rượu, chỉ cần em ngoan ngoãn thì bọn anh sẽ nhẹ nhàng thôi."
Hắn ta vừa nói vừa ôm siết lấy eo cô.
"Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi cô ấy."
Hàn Kỳ Nam từ trên xe hơi bước xuống, nhìn đám người đang bao vây Hạ Vi bằng ánh mắt sắc lạnh.
Cô vừa cảm thấy mừng nhưng cũng cảm thấy giận, chẳng phải vì anh ta mà cô mới thảm như vậy.
Nhưng cô biết, Hàn Kỳ Nam là hy vọng cuối cùng của cô để thoát khỏi bọn côn đồ này.
"Mày là thằng nào, dám phá chuyện tốt của tao."
"Cả một đám đàn ông lại muốn ức hiếp một cô gái, thật mất mặt."
Hàn Kỳ Nam săn tay áo, cởi chiếc cà vạt xuống quắn lấy bàn tay của mình.
"Đại ca, em có nhìn thấy hắn rồi… là tổng giám đốc của tập đoàn Hiểu Pha, không nên dây vào đâu."
Nghe đến tập đoàn Hiểu Pha, tên đại ca có chút ái ngại nhưng cũng không muốn mất mặt trước mặt đám đàn em liền không biết khó mà lui.
Thêm một chiếc xe hơi dừng lại, Cố Cao Lãng cũng từ trên xe bước xuống.
"Hàn tổng, Hạ Vi… đúng là hai người rồi."
"Cố tổng." - Hạ Vi có chút ngạc nhiên
Hàn Kỳ Nam thì nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Cố Cao Lãng trên đường lái xe về nhà thì đi qua một đám đông, anh nhìn lướt qua thì thấy hình bóng của Hạ Vi nên nhanh chóng quay lại.
Đúng là cô ấy rồi, hôm nay cô ấy thật xinh đẹp.
"Lại là tên nào nữa." - Tên đại ca nhìn dáng vẻ của Cố Cao Lãng cũng đoán ra không phải nhân vật tầm thường.
"Đại ca, là Cố Cao Lãng của Gia Thế."
Tên đại ca lúc này đã xanh mặt… vậy là thân thế của cô gái này không hề tầm thường, bọn chúng ta đụng sai người rồi.
"Cô may mắn đó, lần sau đừng để bọn này gặp lại."
Bọn chúng muốn rút đi.
"Khoan đã." - Hàn Kỳ Nam lên tiếng.
Tên đại ca xoay người lại đã bị Hàn Kỳ Nam đấm mạnh vào gương mặt ngã lăn ra đường.
Sau đó, Hàn Kỳ Nam bước đến, dẵm lên bàn tay của hắn ta.
Hắn ta đau đớn la hét vang vọng cả khoảng vắng lặng.
"Tụi mày còn đứng đó làm gì, mau đánh nó cho tao."
Bọn đàn em nhìn thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt Hàn Kỳ Nam thì như rùa rụt cổ, không ai dám tiến lên một bước.
"Hàn tổng, tôi không sao… hay là tha cho hắn đi."
Hạ Vi nhìn thấy hắn đau đớn, bàn tay đã rỉ máu rồi.
Hàn Kỳ Nam nhìn Hạ Vi, cô gái này vẫn lương thiện như ngày nào, hay chỉ là giả vờ trước mặt anh để muốn kiếm lợi ích gì đó.
Anh nhấc chân khỏi bàn tay của tên côn đồ, nhẹ nhàng như chưa từng làm việc kia.
"Lên xe, tôi đưa cô về."
"Hạ Vi, anh đưa em về nhé."
Cả Hàn Kỳ Nam và Cố Cao Lãng cùng lên tiếng.
Hạ Vi cảm thấy không nên làm phiền Cố Cao Lãng nhưng đi với Hàn Kỳ Nam thì không biết anh ta phát chứng giở trò khi nào.
"Hạ Vi, anh có vài việc muốn nói với em." - Cố Cao Lãng mỉm cười ân cần nhìn Hạ Vi nói.
"Cố tổng, cô ấy là người của Hiểu Pha."
Hàn Kỳ Nam nhớ lại chuyện lúc sáng, Cố Cao Lãng muốn bày tỏ với Hạ Vi liền ngăn cản.
"Hàn tổng, bây giờ cũng đã hết giờ làm việc rồi, phải không?" - Cố Cao Lãng đáp
"Hôm nay cô ấy tăng ca." - Hàn Kỳ Nam không chịu thua.
"Tăng ca thì cũng đã đến lúc về nhà rồi, tôi đón cô ấy về." - Cố Cao Lãng cũng không chịu nhường nhịn.
P\]ppp"À… cho tôi nói một câu được không?" - Hạ Vi thấy tình hình không đúng lắm liền xen vào.
"Cô nói cho Cố tổng biết sẽ về cùng tôi."
"Hạ Vi, để anh đưa em về."
"Cố tổng, anh có việc muốn nói với em vậy chúng ta có thể hẹn một ngày khác được không ạ, hôm nay nhiều việc xảy ra em e là không tiện."
Cố Cao Lãng nhìn Hạ Vi mỉm cười gật đầu:"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, em về cẩn thận."
Cố Cao Lãng biết đó là lời từ chối của Hạ Vi nên cũng không ép cô khó xữ.
Hàn Kỳ Nam nhìn Cố Cao Lãng rời đi thì đắc ý, xem ra cô còn biết thức thời.
Hạ Vi mở cửa xe của Hàn Kỳ Nam, tìm kiếm điện thoại trên xe nhưng không nhìn thấy.
"Tìm thứ này?"
Hàn Kỳ Nam đưa điện thoại về phía cô.
Hạ Vi không đáp, đưa tay nhận lấy.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về."
Hạ Vi bấm gọi cho Hàn Kỳ Đông nhưng cậu ta không nghe máy.
Tên chết tiệt, vậy mà hắn hứa sẽ đồng hành cùng cô.
Cô đành gọi taxi.
"Đây là khu nội bộ, cô không gọi được taxi đâu." - Hàn Kỳ Nam bế cố lên, nhét vào xe.
"Hàn tổng, anh làm gì vậy… tôi không muốn cùng anh ở một chổ."
Hàn Kỳ Nam không đáp, đóng mạnh cửa rồi cho xe rời đi.
Đến căn nhà riêng của anh tại Tân Hoa Viên.
Hàn Kỳ Nam bước xuống xe, sau đó mở cửa bế cô vào bên trong.
"Hàn tổng, anh bỏ tôi xuống."
Hàn Kỳ Nam không để tâm đến lời cô nói, sau khi người làm mở cửa thì đặt cô xuống ghế sô pha.
Anh đi về tủ y tế, mang xuống một chiếc hộp nhỏ đi về phía cô.
Hàn Kỳ Nam ngồi xuống ghế, đưa một chân của Hạ Vi đặt lên đầu gối chân anh chăm chú nhìn vết đỏ ửng phía sau.
"Tôi không sao."
"Ngồi yên."
Hàn Kỳ Nam cẩn thận nhẹ nhàng lau vết thương cho cô.
Sau khi dán băng cá nhân lên vết thương, anh đưa mắt lên nhìn cô thì cô đã tựa lên ghế sô pha mà ngủ tự khi nào.
"Vi Vi, đã làm em sợ rồi, phải không?"