Sáng hôm sau cô dậy rất sớm đương nhiên là vì anh cho cô đến công ty rồi nên cô mới dậy sớm như vậy nếu không thì chắc đến trưa cô mới dậy.
Cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cô mặc một bộ đồ thoải mái một chiếc váy dài đến ngang đùi hơi xòe màu xanh nhạt rồi cô chạy xuống nhà. Nhìn cô ăn vậy có chắc là cô đi làm không vậy nhìn như vậy đây là đi chơi rồi.
Anh lúc này đã ở dưới nhà nghe thấy tiếng động thì nhìn thấy cô như chạy vậy thì lo lắng
" em đi chậm thôi cẩn thận chút !"
" Em biết rồi !"
Nhìn cô lúc này như một đứa trẻ con được đi chơi vậy. Cô cũng 22 tuổi rồi có phải trẻ con nữa đâu.
" Vào ăn sáng rồi em đi với anh !"
" Em tự đi được không đi với anh !"
Cô nói rồi đi thẳng vào phòng ăn mà không đợi câu trả lời
Anh cũng đi vào phòng ăn kéo ghế ngồi đối diện với cô.
" Sao em lại không đồng ý đi với anh ?"
" Đi cùng anh hay gặp rắc rối lắm. "
Ý cô đây chắc lại là đang nói đến vụ lần trước đây mà. Có điều cô chưa biết ả Ngọc Hy và đám người kia vì đụng đến cô đã bị anh cho nhận một kết quả có phúc hết rồi. Hai người kia thì bị giết chết không rõ manh mối còn về ả Ngọc Hy kia thì giờ cô ta sống không được chết cũng không xong. Có phải anh còn nương tay quá không.
" Anh đảm bảo không có rắc rối gì đâu Em đi một mình anh không yên tâm. "
" Em có đi một mình đâu !"
" Em đi với ai ?"
" Giai Giai đó em bảo cậu ấy quá đón rồi đến công ty chơi. Dù gì anh có cho em làm gì đâu vậy thì em đến đó chơi. " trả trách cô lại mặc vậy .
" Thôi được rồi anh cho người đi theo em !"
" Không cần mọi người sẽ để ý !"
" Ít nhất 2 người !"
"Không cần thiết Giai Giai cậu ấy biết võ sẽ bảo vệ em mà hơn nữa từ đây đến công ty thôi mà xảy ra chuyện gì được chứ. "
" Thôi vậy theo ý em ."
" Vâng anh ăn đi rồi còn đi làm nữa lát em sẽ đến sau cùng Giai Giai. "
" ukm vậy anh đi làm trước. "
" Vâng !"
Sau khi ăn xong anh đã đi làm trước cô nhưng dù sao đi nữa anh vẫn không yên tâm về cô. Rút điện thoại ra vẫn là dãy số quê thuộc .
" Có chuyện gì sao lão đại. "
" Cho người âm thầm bảo vệ cô ấy ."
" Rồi biết rồi. "
___________(*˘︶˘*).。*♡________
Lúc này cô vẫn ở nhà ngồi ở ghế sofa đợi Giai đến dường như cô lại buồn ngủ rồi.
" Nguyệt Nguyệt mình tới rồi !"
Là tiếng nói của Giai Giai nó đã thành công làm cô không còn buồn ngủ nữa.
" Sao cậu đến muộn vậy ?"
" Tại mình dậy muộn Hihihi ! giờ mình trở cậu đi liền. "
" Ukm đi thôi !"
Đến công ty cô bước vào mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ cô khó hiểu nhưng không biết phải mở lời ra sao. Rồi cô đưa mắt một vòng thì thấy Khả Khả cô vội đi đến mà không thèm chờ Giai Giai đang đi đỗ xe.
" Khả Khả !"
" Chị Nguyệt !"
" Sao gần tuần nay chị không đi làm vậy ?"
" Chị có việc bận ấy mà. "
" Em còn tưởng chị không đi làm nữa chứ. "
" Mà chị hỏi em này sao mọi người trong công ty nhìn chị lạ vậy hả ?"
" Chị không biết à giờ cả công ty em nghĩ không ai giám động vào chị đâu !"
" Hả có chuyện gì sảy ra rồi !"
" Nghe nói chị bị bọn người của cái cô Ngọc Hy đó bắt nạt đều bị đuổi việc hết rồi. Ngay cả cô Ngọc Hy cậy thế cũng bị đuổi việc công ty của ta ngày trong một đêm không còn ai biết đến nữa thế nên giờ trong công ty không còn ai giám đụng đến chị đâu. "
" Ukm thôi em đi làm việc đi chị ở đây đợi bạn ."
" Vâng em đi trước đây. "
" Thiên Vũ chắc là anh làm chuyện này rồi nhưng sao anh lại làm vậy nhỉ mình phải hỏi cho rõ mấy được. "
Nói rồi cô cứ thế đi lên tìm anh mà bỏ quên ai đó. Vừa mới nói là đợi giờ thì lại đi.
" Các người làm ăn vậy được à "
Là tiếng của anh hình như là có chuyện gì đó không vừa lòng. Khuôn mặt lạnh lùng đôi mắt nhìn những người đang run rẩy kia như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
" Tổng giám đốc bọn tôi sẽ làm lại ạ ."
" Cút !"
một đống tài liệu cùng với cả người đều văng ra cô bất giác giật mình khẽ nhìn qua khẽ cửa cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy anh có vẻ anh đang rất tức giận. Cô đẩy cửa đi vào
" Tôi bảo các người đi hết rồi mà. "
Anh lúc này đứng quay lưng với cô vì vậy mà không nhìn thấy cô. Nghe anh nói như vậy cô cũng cảm thấy run nhưng cô vẫn bình tĩnh đi đến gần hơn. Anh còn chẳng thèm quay lại nhìn cô. Không khí căng thẳng im lặng cô đứng nhìn anh ở phía sau. Nhìn bóng lưng anh cũng thật là đẹp hết chỗ trê chắc anh có nhiều người theo lắm.
Anh cứ đứng nhìn ra ngoài mà không cảm xúc cô đứng cũng mỏi chân bèn đi vòng qua bàn ngồi vào ghế của anh. Vài phút trôi qua cô không biết phải mở miệng nói như thế nào với anh hơn nữa anh còn đang bực.
Ngồi loay hoay kiểu gì mà cô lại lăn ra ngủ vậy trời. Cô thật là ham ngủ mà kiểu gì cũng ngủ được. Anh lúc này mới quay người lại thì cũng không kém phần ngạc nhiên sao có lại ở trong phòng này rồi hơn nữa còn đang ngủ sao anh lại không để ý vậy. Có phải cô đã nghe thấy những gì anh vừa mắng bọn người kia rồi không. Không biết cô có sợ không nữa.
Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng nghỉ đắp chăn gọn gàng cho cô. Anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ ở căn phòng này nhìn nó như một ngôi nhà thu lại trong một căn phòng.
__________(◍•ᴗ•◍)✧*。_______
Sau khi Giai Đỗ xe xong thì quay ra đi tìm cô nhưng mà ai ngờ đâu người tính không bằng trời tính cơ chứ.
Cô đang đi thì bị một người va vào vì bất ngờ mà hơn nữa cô đang đi giày cao gót mà trượt chân ngã xuống. Tưởng trừng sắp được hôn sàn công ty thì có một cánh tay vòng nhanh qua đó cô giữ lại.