Nhược Hi lấy bánh quay trở lại thì không thấy tiểu Vũ đâu, cô chạy đi tìm tiểu Vũ thì thấy có đám người đang tụ tập lại như đang xem gì đó, cô chạy lại xem có chuyện gì thì thấy tiểu Vũ nhỏ nhà cô đang quỳ ở đó.
- Vũ Vũ, em sao vậy sao lại quỳ ở đây, mặt em sao thế này ai đánh em nói chị nghe chị đòi lại công bằng cho em.
Lúc này tiểu Vũ như đứa con bị lạc mà tìm lại được mẹ, cậu khóc nức nở không nói thành lời khiến cho Hi Hi vô cùng đau lòng, cô dùng chiếc khăn lau vệt máu hơi khô ngay khoé miệng cậu, nhờ nhân viên phục vụ cho cô mượn hộp ý tế để chăm sóc vết thương cho tiểu Vũ, xong xuôi đâu đấy cô dìu tiểu Vũ qua bên ghế kia ngồi, nhưng chưa kịp đi thì Đồng Giao Giao cô ta chặn cô lại không cho cô đi.
- Nè con kia, chị em nhà mày thấy ai đây không hả, Lý Ngải Giai con gái của tập đoàn Lý Thị đối tác làm ăn quan trọng của Lục Thiên Phú, em trai cô đụng phải cô ấy còn làm bẩn chiếc váy cô ấy mặc cho buổi tiệc hôm nay, bây giờ tính phẩy tay mà đi hả.
- Thì ra đây là con nhà quê mà cô nói sao, bần hèn như này thì cũng không có tiền để mà bồi thường chiếc váy cao cấp này của tôi đâu, nên tốt nhất quỳ xuống mà xin lỗi tôi, tôi thấy vui thì sẽ bỏ qua cho cái thứ nghèo hèn không cha không mẹ dạy dỗ như hai chị em cô.
- Chát... chát...chát.
Ba cái tát liên tiếp được Nhược Hi thẳng tay vả vô mặt của Lý Ngải Giai, cô ta cũng vì thế mà ngã xuống sàn. Nhược Hi cúi xuống nhìn cô rồi một cái tát nữa được đặt lên mặt của tiểu thư nhà họ Lý, khiến ai cũng hết sức ngạc nhiên, còn Đồng Giao cô ta lúc này cũng hơi rén nên lui lại vài bước không dám đứng ở đó.
- Mấy cái tát này là để dạy dỗ lại cái thứ hạ đẳng như cô, thứ có não mà không hoạt động được, cũng là để trả lại cho cô vì dám động tới bảo bối nhà tôi, nếu còn không biết điều thì không đơn giản là mấy cái bạt tai này đâu.
- Roẹt. Tiếng vải bị xé nghe chói tai khiến mọi người hết sức bất ngờ, cứ ngỡ là Nhược Hi bị làm sao nhưng không, mà là Lý Ngải Giai cô ta bị Nhược Hi dùng tay xé mạnh cái váy được xẻ tà cao trên người cô ta.
- Aaaa con khốn. Người đâu mau lấy áo lại đây che cho tôi. Ngải Giai cô ta hét lên.
- Nhớ lấy tên của tôi, Nhược Hi.
- Bắt cô ta lại cho tôi, con khốn một đứa nhà quê không biết lượng sức mà dám bật lại tao, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học nhớ suốt đời. Người đâu giữ hai chị em cô ta lại cho tôi. Mày dám xé đồ của tao khiến tao bẽ mặt tại đây thì hai chị em nhà mày phải trả một cái giá mà chưa bao giờ được trả.
Lúc này một đám người lên giữ hai chị em Hi Hi lại, cô có phản kháng nhưng sức của một người con gái thì không thể nào chống lại một đám này được.
- Nếu cô dám đụng tới tiểu Vũ một lần nữa thì đừng trách tôi, Lý Ngải Giai. Hi Hi trở nên hung dữ, nghiến răng lại nói ra từng chữ cho cô ta nghe rõ.
- Đánh thằng nhóc đó cho tôi, còn cô ta thì lột sạch đồ ra cho tất cả mọi người ở đây cùng chiêm ngưỡng.
- Mau ra tay đi.
Ngải Giai cô ta hét lên trong cơn tức giận, sao mà cô ta có thể nuốt cục tức này chứ, một con nhà quê mà dám làm cô bẽ mặt trước bữa tiệc lớn thế này thì làm sao sau này gia đình cô còn tiếng nói trong giới làm ăn được nữa chứ. Đám vệ sĩ của cô ta chuẩn bị ra tay lúc này gia đình của Mặc Nhi và Diệc Phàm tới.
- Dừng tay lại cho tôi, các người có biết chỗ này là đâu không mà dám lộng hành ở đây hả, còn dám đụng tới bạn của Ninh Mặc Nhi tôi đây, chán làm ăn trên đất này rồi sao.
- Diệc Phàm và Mặc Nhi chạy lại đỡ tiểu Vũ và Hi Hi. Hi Hi, tiểu Vũ hai người có làm sao không, sao tiểu Vũ lại ra nông nỗi này thế này, mau...mau đưa tiểu Vũ vô phòng nghỉ ngơi đi.
- Không cần đâu Diệc Phàm, tớ sẽ dẫn tiểu Vũ về, các cậu ở lại tham gia buổi tiệc đi, dù gì nó cũng sắp bắt đầu rồi, tớ về đây.
- Khoan đã cháu, ta có chút chuyện muốn xác minh lại, cháu cho ta hỏi một chút được không?
Nhược Hi chuẩn bị đưa tiểu Vũ rời khỏi bữa tiệc thì ông bà cố đột nhiên lên tiếng chặn cô lại, khiến cô và mọi người hơi thắc mắc.
- À cháu đừng hiểu lầm, chúng ta là ba mẹ của Diệc Phàm, còn đây là ba mẹ của Mặc Nhi. Tại ta thấy hơi thắc mắc một chuyện nên muốn hỏi con ấy mà.
- Dạ xin chào ngài, Cố chủ tịch, Cố Phu nhân, Ninh lão gia và Ninh phu nhân. Cháu là Nhược Hi, không biết vợ chồng Cố chủ tịch muốn hỏi chuyện gì ạ.
- À Nhược Hi, sợi dây chuyền trên cổ em trai cháu là như thế nào, à...ờ ý chúng ta là từ đâu mà em trai cháu lại có sợi dây này, vì nó hơi giống sợi dây mà đứa con trai út của chúng ta đeo, nhưng chúng ta đã để mất tin tức của thằng bé rồi.
- Dạ sợi dây này tiểu Vũ nhà con đã đeo nó từ bé rồi ạ, lúc ba mẹ cháu nhận tiểu Vũ về thì đã có trên cổ của em ấy, ba mẹ cháu nói sau này sẽ có người dựa vào sợi dây này để tìm tiểu Vũ ạ.
- Vậy... vậy... là tiểu Vũ không phải em ruột của cháu sao.
- Dạ đúng rồi ạ, nhưng cháu luôn coi em ấy chính là em trai của mình, vì tiểu Vũ đã ở với gia đình cháu từ khi em ấy còn là một đứa trẻ sơ sinh ạ, và em ấy rất là ngoan.
- Chúng ta vào trong Phòng nói chuyện một lát nhé, ngoài này không tiện cho lắm, còn sự việc vừa xảy ra khi nãy ta sẽ đòi lại công bằng cho hai đứa. Còn Lý tiểu thư và Đồng tiểu thư đây hai cô cứ chờ đấy cho tôi.
Lúc này trong phòng dành cho khách của Lục Gia, có sự xuất hiện của gia đình Cố Gia, Ninh Gia và chị em Nhược Hi.
- Cháu có thể cho chúng ta xem chiếc dây truyền đó được không, chúng ta muốn xác nhận xem tiểu Vũ có phải đứa con chúng ta đã mất tin tức năm xưa hay không.
- Dạ được ạ.
Nói rồi Nhược Hi quay sang hỏi mượn tiểu Vũ sợi dây đưa cho ông bà Cố. Khi nhận được sợi dây, ông bà Cố vì không tránh khỏi sự bất ngờ này mà té xuống chiếc ghế sofa sau lưng, cũng may có Diệc Phàm đỡ lấy.