Em Là Tất Cả Của Anh

Chương 4: " Anh Trai, Anh tỉnh rồi à"




A Nguyệt run rẩy đôi mắt nhắm chặt lại, tim cô bé cứ " bịch bịch" liên hồi,hơi thở cũng vì thế mà gấp gáp, cô bé chỉ biết cầu các vị thần linh cứu bé lúc này. Bước chân của đám người đó ngày một gần hơn, có một tên đã đứng trước mặc bé, nhưng vì còn một lớp cỏ nữa nên hắn không thấy, hắn với tay kéo số cỏ sậy ra miệng nói:

"Để coi thằng nhóc đó có...."

Hắn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đi tuần tra, có vẻ vì bản tính cảnh giác nên trong đó có một tên nói lớn khi thấy xe cảnh sát đến gần

" Lão đại, có xe cảnh sát tới, chúng ta mau đi thôi "

Cái tên được kêu là lão đại kia, khi nghe tới hai từ" cảnh sát " thì dừng động tác lại, nhìn đám đàn em quát to:

" Tụi mày ngu à, cảnh sát tới còn không mau chạy,bộ muốn vô tù bóc lịch hay gì"

Mấy tên đàn em nghe thế thì tái mặt,mạnh thằng nào nấy chạy, chạy như ma đuổi.

A Nguyệt bên này khi nghe cảnh sát tới, thì mừng ra mặt, mình được cứu rồi. Cô bé vội nhìn ra xác định đám du côn đó không còn, mới lẳng lặng bước ra lộ đường,thấy xe cảnh sát đang tới thì vội đứng giữa đường,hai tay dơ cao đứng vẫy vẫy, hành động này của bé chính là cầu cứu a, tuy cô bé còn nhỏ nhưng được ông dạy bác sĩ sẽ cứu người bệnh thoát chết vì bệnh tật, còn cảnh sát hay công an sẽ giúp dân thoát khỏi những mối đe doạ, nên khi nghe cảnh sát tới, cô biết cô và anh trai không biết tên này được cứu rồi.

Xe cảnh sát đi tuần đang chạy thì dừng lại, họ nhìn thấy một bé gái đang cố vẫy tay như đang cầu sự giúp đỡ, có một người bước từ trong xe bước xuống, đó là một người đàn ông cao to,trên người mặc cảnh phục, bước vội tới chỗ A Nguyệt, A Nguyệt thấy người bước xuống thì vui không tả siết, người kia chưa bước tới thì cô đã nhào tới, hai tay bắt lấy tay người đó, dáng vẻ cầu xin,đôi mắt óng ánh như sắp khóc, môi run run nhưng cũng cố nói ra vài câu

" Chú, chú cảnh sát giúp... giúp cháu với....khi..khi nãy có một đám.... Một đám người rất rất đáng sợ muốn bắt tụi...tụi cháu hức hức "

Có vẻ vì quá sợ, mà A Nguyệt đã rơi nước mắt,câu nói của cô bé cũng ngắt quãng hơn, đừng nói cô bé nhát gan, bởi từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm như thế cả,ngay cả khi bị đám bạn chơi xấu, vì ghét cô mà nhốt cô bé trong nhà vệ sinh công cộng, cô cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi như bây giờ



Người đàn ông đó khi nghe cô bé nói vậy thì cúi người xuống, trực tiếp bồng cô bé lên vỗ vỗ sau lưng, như một cách vỗ về trái tim bé nhỏ đang run rẩy không ngừng của một cô bé, người đó vừa vỗ vừa nói:

" Cô bé, ngoan đừng khóc, bây giờ không sau rồi, chú ở đây với cháu, đám người xấu đó sẽ không làm gì được cháu đâu "

A Nguyệt nghe thế thì phần nào bình tĩnh hơn, nước mắt cũng vì thế mà ngừng rơi, tay cô bé khi nãy bấu chặt vào áo của người đàn ông đó cũng vì thế mà buôn ra, như sựt nhớ ra gì đó,cô bé nhìn vào người đàn ông đang bồng mình, miệng gấp gáp nói:

" Chú, chú ơi, có một anh trai,anh ấy bị thương rồi, anh ấy nằm bất động,con gọi thế nào cũng không được, chú chú thả con xuống, còn dẫn chú tới gặp anh ấy"

Người đàn ông được kêu vì chú kia,nghe A Nguyệt nói vậy, thì cũng cúi người thả cô bé xuống, cô bé được thả thì chạy vội tới chỗ anh trai, người đàn ông đó cũng chạy theo cô, khi tới nơi, người đó nhìn thấy một thiếu niên đang nằm ở phía sau bụi cây sậy,lại thấy trên mặt đường có dấu hiệu kéo lê, nên người cảnh sát hỏi nhẹ cô bé:

" Cô bé con làm sau trốn được đám người xấu đó,trong khi anh trai này nằm bất tỉnh vậy"

Anh ta vừa hỏi tay thì tới kiểm tra xem cậu bé đó còn sự sống không?, sau khi xác định cậu bé mạch còn đập mới gọi cấp cứu. A Nguyệt nghe anh ta hỏi vậy thì đáp:

" Khi nãy anh ấy nằm ở kia" A Nguyệt nói tới đây thì chỉ chỗ vỉa hè đã được lót gạch đỏ " Sau đó cháu lại thấy đám người từ xa đi tới,ai cũng bặm trợn hết lại nghe đám người đó nói gì mà đi bắt một người, cháu nghe vậy suy đón là người họ muốn bắt là anh ấy,nên cháu đã kéo anh ấy vô bụi cỏ á " nói tới đây cô bé lo lắng, gương mặt có hơi sợ nhìn anh ta " cháu kéo anh ấy như vậy thì có sau không chú, sau sợ anh ấy bị mấy người đó thấy nên mới..." A Nguyệt nói tới đây thì càng gấp gáp hơn, cô bé sợ vì hành động của mình mà bị thương thì bé sẽ là người có lỗi a, nghĩ tới đây cô bé càng lo hơn, anh ta nghe vậy thì đặt tay lên xoa đầu cô bé trấn an vừa cười vừa nói:

" Cháu không làm sai, việc cháu kéo anh trai đó ngược lại không làm anh ấy bị thương còn cứu anh ấy khỏi nguy hiểm nữa"

A Nguyệt ngây thơ nghe chú cảnh sát nói vậy thì gương mặt cô bé mới giãn một. Trong lúc đợi xe cấp cứu tới, những cảnh sát trong xe cũng đi xuống,sau khi được đồng nghiệp xác nhận có xảy ra một vụ án,họ chuyên nghiệp tới trước mặt A Nguyệt, cười nhẹ nhàng, rồi hỏi cô bé vài việc rồi ghi ghi chép chép vào hồ sơ vụ án, lúc đầu cô bé có hơi sợ nhưng thấy các cô các chú ai nấy đều dịu dàng hiền từ nói chuyện với bé, thì cô bé mới yên tâm kể lại mọi việc cho họ nghe, kể cả chuyện cô bé đi không nhìn đường mà vấp phải anh trai rồi ngã như thế nào cũng nói rõ một cách tường tận,không có một điểm giấu giếm. Sau khi nghe rõ mọi chuyện từ A Nguyệt thì họ kết luận,cô bé chỉ vô tình gặp được nạn nhân cũng vô tình cứu rồi bị vạ lây mà thôi, ai náy đều xoa đầu cô bé khi biết cô bé dũng cảm cứu người như vậy, A Nguyệt được khen cũng ái ngại sờ mũi cười cười.

Một lúc sau thì xe cấp cứu tới, A Nguyệt cũng lên xe cùng một chú cánh sát, vì cô bé còn quá nhỏ cần người lớn đi cùng nên đã cử người khi nãy bồng cô bé cũng là người bước xuống xe trước, cùng vào xe cấp cứu cho cô bé đỡ sợ vì lạ lẫm, trên xe các y bác sĩ luôn tay luôn chân sơ cứu bệnh nhân,cô thấy vậy thì lo lắng, chú cảnh sát thấy thế thì xoa đầu trấn an cô bé còn không ngừng nói " Không sao đâu, cậu bé đó sẽ vượt qua thôi, cháu đừng sợ nhé". Nghe chú ấy nói vậy, bé cũng yên tâm hơn, sau đó có vị bác sĩ cũng hùa theo trấn an cô bé " Không sau đâu,cháu đừng sợ". A Nguyệt vì vậy mà yên tâm hơn, lát sau có một cô y tá, tới nói chuyện với cô bé, hỏi cô bé vài câu về cách thức liên lạc với người giám hộ, cô ngoan ngoãn trả lời từng câu, rồi cho họ số điện thoại của ông.



Một lúc sau thì tới nơi, Anh trai nhỏ của cô được các bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, cô bé A Nguyệt thì ngồi ở ngoài chờ cùng chú cảnh sát, chú ấy cũng rất tinh tế nên cứ ngồi cạnh rồi hỏi han này kia cho cô bé đỡ lo, hai chú cháu cứ thế, người hỏi người trả lời.

Bên này thì trời đã khuya,ông cụ trong nhà cứ đi tới đi lui, rồi lại đi ra cửa, nhìn thấy mấy đứa trẻ đi bán dạo thì chạy tới hỏi về A Nguyệt nhưng ai cũng nói không thấy cô bé đâu, một lát sau khi ông đó một lúc thì thấy một cậu bé bán kẹo đang đi ngang qua, ông nhớ ngay cậu bé có chơi với cháu mình, thì kêu cậu bé lại hỏi, nhưng khi được nghe câu trả lời, thì ông càng lo hơn, bởi cậu bé nói, A Nguyệt đã về từ trước rồi, giờ đây ông như ngồi trên đống lửa, vội chạy ra đường kiếm cháu gái mình,miệng thì không ngừng gọi tên cháu, tâm thì cầu trời cầu phật cho cháu ông bình an trở về. Trong lúc ông đi hết đường này tới đường khác, gặp ai cũng hỏi có gặp cháu gái ông không, đã dậy ông còn diễn tả cho người ta nhận dạng nhưng đổi lại một tiếng không, tới khi ông gần như tuyệt vọng thì " reng reng" tiếng điện thoại kêu không ngừng, lúc đầu ông không chú ý tới nó,vì ông cứ mãi suy nghĩ về cháu mình, nhưng người đầu dây kia rất kiêng nhẫn tiếng điện thoại réo mãi, thì ông sực tỉnh vội bất máy, sau khi nghe được thông tin rằng cháu ông cứu được người hiện đang ở trong khoa cấp cứu, thì ông vừa mừng vừa lo, mừng vì biết con bé bình an lo vì không biết cháu ông có bị thương không?.Ông vội bắt xe tới bệnh viện, bước chân cũng ngay một gấp hơn hướng tới khoa cấp cứu mà đi, tới nơi thì thấy cháu ông đang ngồi cùng một vị cảnh sát,ông vội kêu " A Nguyệt" thì cô bé xoay đầu, thấy ông thì chạy nhào tới ôm ông bật khóc miệng không ngừng kêu: " Ông ơi". Thấy cháu mình vậy,ông liền ngồi khụy xuống ông lấy cô bé vào lòng an ủi, chú cảnh sát nãy giờ cũng đứng yên giờ cũng bước đến chàu ông và nói rõ sự tình cho ông biết, ông nghe hết mọi chuyện thì xoa xoa lưng khen A Nguyệt không ngừng nào là " A Nguyệt của ông giỏi quá" hay " Cháu của ông dũng cảm ghê", rồi không quên tươi cười trấn an cô bé. Sau khi thấy hai ông cháu như vậy, đã không còn gì phải lo, nên chú công an khi nãy đã đứng lên từ giã hai ông cháu để trình báo với cơ quan.

Vị cảnh sát đó đi chưa được bao lâu thì đèn cấp cứu liền tắt, các bác sĩ đi ra,ông cụ thấy vậy thì tới hỏi thăm tình hình,nghe bác sĩ bảo cậu bé đã qua khỏi tình hình nguy kịch nên ông cũng thở phào yên tâm còn A Nguyệt thấy anh trai mình cứu vừa được các cô y tá đẩy đi thì cứ hướng mắt nhìn theo, ông cụ thấy cháu mình nhìn vậy thì nắm tay cô bé hỏi một câu

" Còn chờ gì nữa, chúng ta lại phòng hồi sức gặp anh trai nhỏ của con thôi"

Nghe ông mình nói vậy thì A Nguyệt vui vẻ, nắm tay ông kéo ông tới phòng, hai ông cháu vào tới thì thấy cậu trai đang nằm yên một chỗ, ông kéo ghế ngồi một bên, cũng kéo cô bé ngồi gần,ông nhìn cháu trai trên giường cùng nhìn cháu mình mình hỏi han này kia, cô bé cũng nhanh chóng trả lời, một lát sau có một vị bác sĩ lớn tuổi đi vào thăm khám. Chợt thấy bác sĩ thì ông đi tới hỏi:

" Bác sĩ, không biết khi nào thì cháu trai này có thể tỉnh lại"

Vị bác sĩ đó nghe người nhà bệnh nhân hỏi vậy thì từ tốn trả lời

" Có lẽ chiều hôm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại, người nhà không cần quá lo "

Ông nghe vậy thì yên tâm nhớ lại lời cháu mình nói mà đau lòng thay cho cậu bé, mới tí tuổi mà bị kẻ xấu bắt cóc,không biết cha mẹ lo lắng đến thế nào rồi ông thở dài, nhìn A Nguyệt một cái, rồi dặn A Nguyệt ở lại, còn bản thân về nhà nấu cơm cho hai ông cháu, rồi nấu cháo cho cậu bé ăn luôn, trước khi đi ông không quên dặn A Nguyệt ở yên trong phòng, phòng hờ cô bé không nghe lời, còn chạy qua phía phòng trực ban nhờ mấy cô y tá để tâm đến cô bé.

Ông đi về nhà không lâu là đã chạy lên lại, hai ông cháu ăn xong cũng nói này nói kia rồi cũng tới chiều, một lát sau thì nghe tiếng động của người trên giường, hai ông cháu chú ý qua sát, thấy các ngón tay nhúc nhích, mí mắt của cậu bé cũng bắt đầu chuyển động mở dần lên, tới khi đôi mắt đó mở ra hoàn toàn thì giọng nói trong trẻo vang lên:

" Anh trai, anh tỉnh rồi à"