Lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trêи trán, Hoàng Sa mỉm cười nói: “Công việc bận rộn không có thời gian, mong chị Diêu Linh không trách.”
“Trách cái gì mà trách a, tôi lo cô còn không hết, … A? ngay cả cách ăn mặc của cô cũng thay đổi rồi nha.” Diêu Linh xua tay, trang phục gợi cảm tới không còn gì để che đập vào mắt cô.
Hoàng Sa khẽ liếc nhìn Diêu Linh rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Mô phật cặp ngực cấp D kia thật khủng bố mà!
Bạch Cẩn bên kia cũng cúi gầm mặt xuống bàn, còn khẽ ho khan mất tự nhiên.
Y thực chán ghét nữ nhân tự xưng Diêu Linh này, phải biết là y rất quý trọng thời gian được ở bên Tiểu Sa a!
“Tôi đi làm, cần mặc trang phục lịch sự một chút, trước kia khiến chị chê cười rồi.” Hoàng Sa trả lời, cẩn thận cắt một miếng thịt bỏ qua dĩa Bạch Cẩn, thấy y kinh ngạc xen lẫn vui sướиɠ thì mỉm cười đáp lại.
Làm như Diêu Linh không biết mình gây khó chịu, còn cố gắng ưỡn cặp ngực khủng bố lên, hăng hái nói: “Tôi xem Tiểu Sa còn hơn chị em trong nhà, một chút chuyện này không đáng nhắc tới nha.”
Thấy ánh mắt Diêu Linh cứ đảo qua đảo lại trêи người Bạch Cẩn, cô khó chịu nhíu mày, gượng mỉm cười: “Anh ấy tên Bạch Cẩn, là bạn cùng công ty với tôi.”
“Thì ra là bạn,… Tôi biết chắc là cô không dễ dàng từ bỏ anh Vũ mà.” Diêu Linh dời mắt từ Bạch Cẩn sang Hoàng Sa.
Cô ta có chút khinh thường cái mặt hàng tầm thường tên Bạch Cẩn kia.
Hừ đã xấu xí còn muốn trèo cao.
Hoàng Sa mỉm cười không nói, vừa im lặng dùng cơm, vừa cảm nhận ánh mắt sắc bén đặt trêи người mình, sợ thì sợ thật đấy, nhưng cô tuyệt nhiên không lo lắng, gia tộc cô dù không quá lớn mạnh, nhưng lại có danh tiếng bù đắp, dù là ɖu͙ƈ Vệ Khanh cũng phải suy nghĩ có nên lấy mạng cô hay không a.
Phải biết kiếp trước bọn hắn cũng tốn không ít nhân lực mới giải quyết sạch sẽ gia tộc họ Hoàng nha.
Bạch Cẩn bên kia cũng cúi đầu trầm tư, y thật không xứng với Tiểu Sa, sợ sẽ ủy khuất cho cô, nếu y có trong tay quyền lực…
Diêu Linh dần cảm thấy không khí khác thường, vội đứng lên từ biệt, hứa hẹn sẽ bồi cô lần sau.
….
Đúng như cô dự đoán, ɖu͙ƈ Vệ Khanh không làm ra hành vi nguy hiểm nào, hắn đây chắc là đang suy nghĩ đi, mặc dù có yêu Đậu Ngọc Đào, sủng cô ta tới tận trời nhưng hắn cũng không thể vì cô ta mà làm mất đi danh dự của mình.
Nhưng cô không ngờ mình đã xem thường hắn, hắn không ở giữa công chúng xử lý cô, mà cho người tới bắt cô a!!!
Hoàng Sa nhìn Tống Vô lạnh lùng ngồi bên cạnh thì khẽ thở dài: “Anh không cần giáo huấn tôi, rõ ràng là cô ta kiếm chuyện trước.”
“Tôi biết, nhưng đại thiếu gia thì khác, cậu ta chỉ biết có Đậu tiểu thư, cô không cần chọc cô ta, cô ta nguy hiểm.” Kiếp trước Tống Vô với Hoàng Sa giao tình rất tốt, có khi sẽ đi ăn cùng nhau, nhưng đột nhiên một khoảng thời gian sau hắn biến mất, khi gặp lại hắn đã quy phục hắc đạo.
“Biết chứ, cũng không hiểu cô ta ghê tởm như vậy, mà bọn nam nhân các người lại nói đó là lương thiện, tốt tính.” Hoàng Sa khinh bỉ cười lạnh, cô biết lần này bị bắt là lành ít dữ nhiều nhưng dù có thoát ra thì sẽ bị bắt lại thôi… Cô trãi qua nhiều rồi.
“Tôi thì không.” Tống Vô lẩm bẩm một tiếng, đảo mắt nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô, hắn biết cô chắc là đang rất lo lắng đi, dù gì cô cũng rất sợ đau, chỉ là hắn không thể giúp gì được…
Hoàng Sa dựa người lên vai Tống Vô ngủ, tra tấn thôi mà, kiếp trước cô cũng trải qua vài lần rồi,… Cũng đừng hỏi cô các kiểu tra tấn a.
Sau lần này, nếu còn sống Hoàng Sa thề sẽ đi học võ, còn có cố gắng đi theo đại boss ôm đùi a.T_T
….
Bị Tống Vô lây tỉnh, cô thấy một đống tên áo đen bặm trợn chạy tới, lôi kéo cô đi.
Mặt người nào cũng lạnh băng, Hoàng Sa khẽ niệm phật trong lòng.
Lão nương có chết cũng phải chết thực anh dũng!
Chết thực đẹp mắt!
Bị lôi kéo tới phòng của ɖu͙ƈ Vệ Khanh, Hoàng Sa im lặng nhìn hắn, nam nhân này dù có đẹp mắt nhưng đầu óc thì ngu ngốc ếu chịu được, nhìn hắn là cả người cô đều khó chịu cả lên.
ɖu͙ƈ Vệ Khanh nhìn ra sự chán ghét sâu trong mắt cô, hắn nhướng mày đánh giá, bộ dạng xinh đẹp, áo sơ mi quần tây chỉnh tề, không nhìn ra được bộ dáng lẳng lơ trong tư liệu, vả lại cô còn bình tĩnh đối mặt với hắn.
“Cô biết mình đã động tới ai chứ?” ɖu͙ƈ Vệ Khanh nhếch khóe môi đầy ma mị, nhưng ở trong mắt Hoàng Sa thì khó coi vô cùng, cô hừ nhẹ một cái, đảo mắt không nhìn hắn, tránh làm bẩn mắt a.
“Cô quen biết tôi?” ɖu͙ƈ Vệ Khanh chắc chắn mình không biết người trước mặt, nhưng cô ta từ khi bước vào đều dùng bộ mặt chán ghét đối hắn.
“Không quen.” Hoàng Sa lạnh nhạt nói, muốn làm gì thì làm đi, nhiều lời như vậy làm gì.
Hắn không thấy cô chuẩn bị tâm lý hết rồi à.
“Cô biết đấy, tôi thực sự muốn sai người tới cưỡng hϊế͙p͙ cô, khiến cô danh bại thân liệt, rồi mới giết chết cô, vứt xác cô cho chó ăn,… Nhưng như vậy cũng quá tiện nghi cho cô rồi.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh thong thả nhả ra từng chữ, như thể đang nói trời hôm nay thật đẹp, nhưng từng lời nói ra đều khiến người nghe sợ hãi.
Hắn nói vậy cũng chỉ muốn nhìn xem phản ứng của Hoàng Sa, nào ngờ lại làm hắn thất vọng, vẻ mặt cô vô cùng lạnh nhạt, không có dấu hiệu sợ hãi hay hoang man.
Nhưng hắn đâu biết, ngoài mặt cô bình tĩnh như thế, nhưng bên trong lại đang phun trào thế nào.
“Có vẻ cô không sợ chết nhỉ,… Hừm Hoàng Viễn cùng Lâm Vũ Cơ bồi cô chết cùng thì sao?” Giọng hắn âm trầm như tu la khiến cô thực sự nghĩ hắn sẽ làm ra hành động đó.( Tg: tên của cha mẹ Hoàng Sa.)
Hoàng Sa ngẩng đầu nhìn hắn, người khiến cô chán ghét từ kiếp nay tới kiếp trước: “Người chọc phải Đậu Ngọc Đào là tôi, có chết cũng nên là tôi, cần gì lôi kéo người khác vào.”
“Nhưng tôi muốn cô và gia đình cô cùng chết, nếu không thì thử cầu xin tôi đi.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh nhịp chân, vẻ mặt sắc sảo tới mê đắm lòng người.
Hoàng Sa im lặng trong chốc lát, nâng mắt nhìn hắn: “Cầu xin kiểu gì.”
“Hừm… Hôn chân tôi thì sao.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh không nói, hắn cảm thấy người trước mặt thực thú vị đâu.
Hoàng Sa hít sâu, chán ghét nghĩ, lão nương hôn chân chó còn hơn.
Nghĩ như vậy thôi chứ cô cũng đi lại bên hắn, quỳ xuống nâng chân hắn lên, cô thật sự muốn bẻ gãy cái chân này.
“Đúng rồi, hôn đi rồi tôi sẽ không giết ba mẹ cô.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh hơi ngã người trêи ghế, nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của cô, cảm giác phấn khích chưa từng có.
Không sao, kinh tởm sẽ sớm qua thôi, làm như vậy ba mẹ sẽ không phải chịu cảnh như kiếp trước.
Hoàng Sa cúi người cương quyết đặt lên bàn chân trắng nõn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Ngay lập tức Hoàng Sa bật người dậy, bắt đầu tự ra sức chà môi mình.
Thấy hành động chán ghét của Hoàng Sa, ɖu͙ƈ Vệ Khanh liền khó chịu, hắn hừ lạnh một tiếng: “Tôi vẫn chưa cảm nhận được, tiếp tục đi.” Nói xong hắn liền đưa chân ra nhịp nhịp, cô chán ghét chứ gì, vậy thì cứ tiếp tục hôn chân hắn đi.
Cái gì mà nam chủ lãnh huyết, lạnh lùng, giết người như ngóe, rõ ràng hắn thực ngu ngốc, Hoàng Sa nhíu nhíu mày: “Anh ăn nói không giữ lời.”
“Không giữ lời? Cô không làm thì chuẩn bị hai cái hòm đi.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh cười lạnh.
Thế là nguyên một đêm Hoàng Sa cực khổ tới nỗi có ý tưởng giết người.
Cái gì mà: “Chưa cảm nhận” ; “Chưa đủ.” ; “Mặt không vui làm lại.”
Hắn rõ ràng muốn bức lão nương ɭϊếʍ chân hắn chứ gì, lão nương muốn méc đại boss a. T_T
__________________________