Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên - Chương 55: Chị Sắp Đi Lấy Chồng Rồi




Sáng hôm sau, Phỉ Phùng Lam mặc một chiếc quần bò với áo sơ mi màu xanh nhạt vô cùng đơn giản. Cô tỉ mỉ bỏ chiếc áo len và khăn choàng đã mua từ lâu vào trong túi cùng với rất nhiều bánh kẹo đã được người hầu chuẩn bị, bỏ sẵn lên xe.

Hôm nay Vương Dịch Thiên cũng mặc quần tây với áo sơ mi xanh nhạt cùng màu với cô, cổ áo thả ra không cài một cúc, tay áo sắn đến khớp tay. Cực kì quyến rũ ~

Phỉ Phùng Lam lườm anh: “Sao cậu chủ thích mặc màu giống tôi quá vậy?”

“Tôi chọn đại thôi, ai kêu em thích mặc đồ cặp với tôi.” - Vương Dịch Thiên chỉnh chỉnh cổ áo trong gương giả vờ làm lơ cô. Phỉ Phùng Lam không nói tiếng nào.

Hôm nay Vương Dịch Thiên là tài xế cho Phỉ Phùng Lam, họ chỉ đi có hai người. Anh lái chiếc xe Lamborghini đen đời mới nhất, cô ngồi bên hàng ghế phụ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, chiếc xe vừa khởi hành cô đã nổi máu tò mò:

“Cậu chủ, hình như chiếc này là xe mới nhỉ?”

“Ừ.” - Vương Dịch Thiên vừa lái xe vừa trả lời tỉnh bơ.

“Rốt cuộc là anh có bao nhiêu chiếc xe?”

“Không biết, chưa từng đếm.”

“Tài sản của mình mà cũng không thèm trông chừng à.” - Phỉ Phùng Lam hơi cau mày.

“Bận trông chừng em rồi.” - Vương Dịch Thiên nhìn sang cười với cô.

“Tôi không phải là tài sản của anh...” - Cô phồng má giận dỗi. Vương Dịch Thiên làm lơ không nói tiếng nào.

Một lúc sau cô chợt nhận ra điều gì: “Cậu chủ, sao hôm nay không mang Tam Hắc hay vệ sĩ nào theo hết vậy?”

“Em nhìn lại mình xem em là ai?”

Phỉ Phùng Lam gãi gãi đầu: “Ừ nhỉ, tôi vốn là vệ sĩ mà.”

Vương Dịch Thiên nhìn cô cười cười: “Lại bộc phát bệnh ngốc.”

Cô định phản bác thì anh nói thêm một lời làm cô im bặt: “Nói tiếng nữa trừ lương.”

...----------------...

Chiếc xe dừng lại trước cổng cô nhi viện, đây là một trại mồ côi nhỏ. Cổng mở, Vương Dịch Thiên lái xe vào trong.

Phỉ Phùng Lam bước ra, đám nhóc bên trong thấy người quen liền chạy ra reo mừng:

“A, chị Lam Lam.”

“Chị Lam Lam về rồi, tụi em nhớ chị lắm.”

“Chị có mua nhiều quà bánh cho tụi em không?”

Phỉ Phùng Lam cười rất tươi khi gặp bọn trẻ: “Đương nhiên là chị có mua, chị còn mua rất nhiều nữa.” - Bọn trẻ nghe xong nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Vương Dịch Thiên bước xuống xe, vác theo hai túi bánh kẹo. Một đứa nhóc nhìn anh hỏi: “Chị Lam Lam, người đó là bạn trai của chị hả? Rất xứng đôi với chị luôn.”

Phỉ Phùng Lam còn chưa kịp nói không phải, Vương Dịch Thiên đã cười tươi lên tiếng: “Phải đó nhóc, ai cũng nói là bọn anh rất xứng đôi.”

Đám nhóc nghe xong liền mừng rỡ, chạy lại ôm bánh kẹo từ tay Vương Dịch Thiên rồi chạy tuốt vào trong la toán lên:

“Dì Thục, dì Thanh, dì Lan ơi, chị Lam Lam về rồi, còn dắt theo bạn trai nữa.”

“Chị sắp đi lấy chồng rồi.”

Hàng loạt các lời nói của bọn trẻ vang lên khiến Phỉ Phùng Lam đau đầu, cô quay sang nhìn Vương Dịch Thiên: “Cậu chủ có thấy tác hại của việc anh tự nhận làm bạn trai tôi không?”

Vương Dịch Thiên cười khì khì: “Đâu có thấy gì đâu? Tôi còn thấy đó là tác dụng nữa kìa. Giống như lúc em tự nhận làm vợ chưa cưới của tôi.”

Phỉ Phùng Lam bị anh bắt bài, không nói tiếng nào nữa.

Dì Thục từ bên trong chạy ra, còn đeo cả tạp dề: “Lam Lam.”

Phỉ Phùng Lam nhìn thấy dì, lập tức chạy lại ôm lấy. Hai người ôm nhau thật chặt.

“Con nhớ dì lắm đó.”

Dì Thục đưa tay sờ sờ mặt cô: “Nhìn con nè, trắng trẻo hơn mà hình như cũng tăng cân đó.”

Phỉ Phùng Lam buông dì ra: “Dì à, thường thì cảnh này sẽ là dì xót xa khi thấy con ốm đi mới phải.”

“Ai biết được, tại cậu chủ của con nuôi khéo hơn cả dì.”

Vương Dịch Thiên tiến lại gần, cười niềm nở và cúi đầu: “Dì Thục, con là Vương Dịch Thiên.”

Đột nhiên khóe mắt dì rưng rưng, dì đưa tay sờ vào khuôn mặt điển trai của anh, không nói tiếng nào.

Phỉ Phùng Lam thấy lạ liền hỏi: “Sao vậy dì?”

Dì Thục lấy lại bình tĩnh: “Lam Lam, con đi mua cho dì mấy lon nước, chúng ta cùng uống. Dì thấy thèm nước trà hoa cúc lạnh.”

“Vâng.”

Vương Dịch Thiên liền lên tiếng: “Dì à, để con đi cho.”

“Dì có chuyện muốn nói với con.”

Vương Dịch Thiên gãi gãi đầu: “Thật ra con cũng có chuyện muốn nói với dì.”

Phỉ Phùng Lam không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa họ, lần đầu gặp mặt đã có chuyện muốn nói với nhau. Cô cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng đi mua nước.

...----------------...

Dì Thục và Vương Dịch Thiên ngồi cạnh nhau trên một cái ghế đá. Anh háo hức nói:

“Không giấu gì dì, con rất thích Hắc... À không là Lam Lam. Con muốn theo đuổi cô ấy, xin dì chấp thuận vào nói giúp con mấy lời.” - Giọng anh vô cùng chân thành.

Dì Thục cười tươi, nụ cười làm giọt nước mắt đang đọng lại trong khóe của dì chảy ra: “Sao ta lại không chấp thuận được chứ? Ta rất sẵn lòng chọn con bé làm con dâu.”

Vương Dịch Thiên nhìn dì Thục bằng ánh mắt phức tạp: “Ý dì là sao?”