Toàn thân Phó Nhược Hằng như cứng đờ. Thì ra những năm này cô đều sống đau khổ như vậy.
Trong mắt hắn lạnh lẽo, sự bất lực, sự chua chát…bao cảm xúc hòa lẫn trong nụ cười của hắn. Ánh mắt đỏ ngầu như phát khóc nhìn cô, chất giọng trầm trầm hơi run lên.
Hắn nhìn cô đau lòng, “Em nói giọng của tôi giống với người quen của em. Vậy người đó có phải là người đàn ông em yêu hay không?”
Cô im lặng cúi đầu không đáp.
“Vậy Tiểu An có phải là con của người đàn ông đó hay không?”
Không phải tự nhiên mà anh hỏi điều này. Bởi vì Tiểu An thật sự rất giống với Tiểu Nhiên của anh. Làm sao mà hai đứa trẻ do hai người phụ nữ sinh ra lại có thể giống nhau như đúc như vậy chứ?
Năm đó anh cho rằng cô phản bội anh, cùng với Tống Tri Hành ngoại tình mới có đứa trẻ đó. Cho nên mới nghĩ đó là con của Tống Tri Hành.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, đứa trẻ năm đó anh quyết định bỏ đi, nếu như vẫn còn sống có lẽ cũng bằng Tiểu An bây giờ.
Năm đó anh biết rõ giữa anh và Lâm Tư Hạ vốn dĩ không hề xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn cả. Nhưng khi làm xét nghiệm ADN lại có quan hệ huyết thống với anh, anh quả thật không biết là tại sao.
Bây giờ nếu như Tiểu An và Tiểu Nhiên đều là con của Trình Ý và anh thì tất cả đều có thể giải thích được.
Thực ra năm đó, đứa trẻ kia đã không bị bác sĩ bỏ đi, sau khi ly hôn cô đã ra nước ngoài để sinh con. Đứa trẻ đó chính là cặp song sinh Tiểu An và Tiểu Nhiên.
Cho nên cả hai đứa đều là con gái của anh. Cô hoàn toàn không hề có phản bội anh.
Trước câu hỏi của Phó Nhược Hằng, Trình Ý càng thêm bối rối, cô sợ bí mật của mình bị phát hiện cho nên vội vàng tìm mọi cách để đuổi anh đi.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen nói chuyện với người khác về chuyện cá nhân của mình. Nhất là với người mới gặp một lần như anh! Mời anh về cho.”
Rầm!
Còn chưa kịp để cho Phó Nhược Hằng phản ứng lại thì Trình Ý đã kéo Tiểu An đi vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại.
Phó Nhược Hằng đứng đó ngây ngốc nhìn cánh cửa. Rõ ràng là anh đã có thể nhìn thấy cô, hỏi cô cho ra lẽ mọi chuyện. Cuối cùng lại bị cô đuổi thẳng cổ.
Anh đúng thật là một tên ngốc mà!
Cô tồn tại ngay bên cạnh anh, anh cũng không nhận ra.
Mắt cô mù nhưng trái tim cô trong sáng.
Mắt anh sáng nhưng từ đầu đến cuối đều bị thù hận che mờ con mắt. Đi đối xử tệ bạc với người phụ nữ mình yêu.
Anh bị vậy là đáng lắm!
Mất vợ, mất cả con.
Chỉ cần nhìn thái độ của cô khi nãy anh đã biết câu trả lời. Bởi vì khi cô muốn che giấu chuyện gì đó cô thường có thói quen nấc cụt.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Chu, giọng nói lúc này đã không có cách nào giữ bình tĩnh lại được.
“Thư ký Chu điều tra giúp tôi chuyện của Trình Ý năm đó. Điều tra cả bác sĩ phụ sản đã khán cho cô ấy năm đó. Tôi cho cậu một tiếng để điều tra tất cả mọi chuyện.”
Thư ký Chu nghe xong có hơi ngây ngốc. Chẳng phải thiếu phu nhân đã chết rồi sao? Bây giờ còn quay lại điều tra làm gì?
Không phải tất cả đều đã muộn rồi sao?
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Khi Phó Nhược Hằng trở về khách sạn chính là giam mình trong phòng riêng nhìn những tấm hình của Trình Ý.
Nhìn thấy cô vẫn còn sống nhưng không còn nhìn thấy hắn được nữa. Hắn không biết nên cảm thấy vui gay buồn.
Cô từng là một cô gái đam mê thiết kế như vậy, bây giờ bị mù, có phải là đều phải từ bỏ hết không?
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Đã có kết quả điều tra thưa Phó tổng.”
Sau khi nhìn thấy xấp báo cáo để trước mặt mình. Phó Nhược Hằng liền cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.
Kết quả không ngoài dự đoán của anh.
“Năm đó đều là Lâm Tư Hạ dùng tiền mua chuộc bác sĩ làm giả giấy chẩn đoán thai kỳ của phu nhân lên thành ba tháng. Cũng chính ông ta làm giả kết quả nhóm máu của Lâm Tư Hạ, nói phu nhân mất máu nhiều cần truyền máu của cô ta. Thực ra cô ta có một nhóm máu khác với phu nhân. Sau đó lại nói phu nhân cả đời đều không thể có con.”
Phó Nhược Hằng nghe xong, toàn thân suy sụp, không trụ nổi mà đứng chao đảo ngã ra sàn nhà.
Anh ôm lấy tim, bóp chặt tờ giấy đến nhàu nát. Anh biết anh sống bao nhiêu năm qua như một tên ngốc. Bị người khác chơi đùa vòng vòng trong lòng bàn tay.
Người thương anh thật lòng, nguyện đánh đổi mọi thứ cho anh, lại bị anh đối xử tệ bạc.
Người anh cho là ngây thơ, lương thiện, đáng tội nghiệp kia mới thực sự là kẻ độc ác đứng phía sau chủ mưu mọi chuyện. m mưu khiến anh tự tay giết chết đứa con của mình. Nếu như không phải Tống Tri Hành ra tay, rất có thể cả đời này của anh chính là phải sống trong dằn vặt.
Anh cười tự giễu, ngửa đầu lên trời cười như phát điên nhưng giọt nước mắt trong vô thức rơi xuống.
Anh nợ cô quá nhiều.
Không chỉ là mười hai năm yêu anh không hồi đáp. Mà còn là những lời nói bị anh tàn nhẫn gạt đi.
Lâm Tư Hạ đáng giận năm thì anh đáng hận mười. Không tin tưởng cũng là một lưỡi dao giết chết người không rướm máu.
Nợ tình mà anh nợ cô, biết bao giờ anh mới có thể trả được?
Anh nợ cô, nợ cô cả một đời hạnh phúc.