Em Là Người Thứ Ba

Chương 96: Gặp lại em.




Phó Nhược Hằng nhìn đứa trẻ giống y hệt Tiểu Nhiên của anh mà tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Làm sao trên đời này lại có một đứa trẻ đáng yêu hệt như Tiểu Nhiên của anh được?

Anh nhìn đứa bé, ngây người một thoáng. Cô bé này giống với Tiểu Nhiên của anh nhưng nụ cười lại giống hệt với cô, đặc biệt là lúm đồng tiền đó. Không sai, chính là trông rất giống cô.

Đột nhiên anh giật mình nhận ra tại sao bao nhiêu lâu nay người ngoài nhìn vào đều nói Tiểu Nhiên không giống anh. Bây giờ nghĩ kỹ lại, con bé trông rất giống với Trình Ý thật.

Anh còn nhớ lần cuối cùng anh gặp cô chính là lúc ở trung tâm thương mại. Khi đó cô nhìn anh chính là bằng đôi mắt này, đôi mắt theo anh đến từng nỗi nhớ trong suốt từng ấy năm. Là đôi mắt anh vẫn thường hay mơ thấy mỗi đêm.

Đôi mắt của cô rất đẹp, anh chưa từng thấy đôi mắt nào trong sáng như vậy. Nhất là khi cô nhìn anh, cô tràn đầy tình yêu dành cho anh.

Chỉ đáng tiếc qua thời gian liền bị anh làm cho phôi pha, đôi mắt ấy nhìn thấy anh đã chẳng còn vui như trước.

Cho đến khi anh gặp lại cô, đôi mắt của cô lại lấp lánh hạnh phúc. Có lẽ không ở bên cạnh anh, cô mới có thể có được hạnh phúc.

Phó Nhược Hằng nhắm mắt, kìm nén nỗi nhớ nhung trong lòng, trấn tĩnh trong lòng nhìn cô bé trước mặt.

“Tiểu Nhiên, con đang đùa với ba có đúng không?”

“Con là Tiểu Nhiên của ba. Sao ba lại không nhận ra con được chứ?”

Bé gái chớp chớp mi, nhìn chằm chằm lấy anh.

“Chú không tin con sao? Con không phải là con gái của chú, ở đây con còn có bảng tên nữa.”

Phó Nhược Hằng còn không tin, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên bảng đeo trước ngực của cô bé thì anh mới sững sờ vài giây.

“Con thật sự không phải là Tiểu Nhiên?”

Cô bé gật gật đầu, “Vâng, con rất giống con gái chú sao?”

Đâu chỉ là giống, phải nói là như hai giọt nước. Đến Phó Nhược Hằng còn phải kinh ngạc không dám tin, nhìn vào còn khó phân biệt. Không biết anh còn tưởng hai đứa là chị em sinh đôi đấy.

Nhưng làm sao có thể chứ?

“Ừm, con gái chú rất giống con.”

“Vậy nếu như có cơ hội chú dẫn con đi gặp bạn ấy nhé. Từ nhỏ con đã chỉ sống một mình với mẹ thôi. Hôm nay con muốn tự về nhà nhưng bị lạc đường rồi. Chú dẫn con về nhà có được không?”

Phó Nhược Hằng dường như quên mất mục đích anh đến đây, gật đầu đồng ý với cô bé. Một loại cảm giác quen thuộc như thể tình cảm giữa anh và Tiểu Nhiên vậy.

Phó Nhược Hằng cũng không biết phải nói sao. Chắc có lẽ là bởi vì cô bé trước mặt giống hệt với con gái anh, cho nên anh liền chạnh lòng muốn quan tâm đến cô bé.

“Được, chú dẫn con về. Nhà con có xa đây không?”

Phó Nhược Hằng xoa đầu cô bé, nắm lấy cánh tay bé nhỏ của cô bé.

“Lần sau cháu đừng tự chạy ra ngoài một mình nhé. Trẻ con không có người lớn bên cạnh đi ra ngoài một mình rất là nguy hiểm đó. Người xấu bên ngoài rất nguy hiểm, không phải ai cũng tốt giống như chú đâu.”

Đột nhiên cô bé cúi đầu, đôi mắt buồn bã, “Cháu chỉ muốn đi ngắm nhìn nơi trung tâm giải trí mới xây dựng. Sau đó sẽ trở về kể lại cho mẹ.”

“Mẹ cháu đi lại không tiện à?”

“Dạ. Chú mau dẫn cháu về gặp mẹ đi ạ.”

Tiểu An cũng không hiểu tại sao hôm nay cô bé lại đột nhiên có một loại cảm giác thân thiết với anh như vậy.

Bình thường mẹ luôn bảo bé tránh xa người lạ. Bé cũng rất dè chừng, không nói chuyện với người lạ, nhưng hôm nay vừa gặp Phó Nhược Hằng. Nhìn anh qua đường không nhìn đèn, cô bé lại muốn kéo anh quay lại.

Phó Nhược Hằng phủi bụi trên chân cô bé, muốn bế cô bé lên nhưng liền bị Tiểu An từ chối.

“Không, cháu muốn đi bộ về nhà.”

“Tại sao? Chú bế cháu không nhanh hơn sao? Hay là cháu sợ chú bắt cóc cháu?”

Cô bé lắc đầu, hồn nhiên trả lời, “Bởi vì mẹ nói phải tự đi bằng chính sức lực của mình. Không được dựa dẫm vào người khác.”

Nhìn khẩu khí Tiểu An nói chuyện thực sự rất giống với Trình Ý, nhất là đôi mắt kiên cường kia. Quật cường không gì lay chuyển được.

Phó Nhược Hằng xoa đầu cô bé, ánh mắt ôn nhu nhìn lấy cô bé nhỏ trước mặt.

“Được rồi, vậy chúng ta đi chậm một chút nhé. Sẵn tiện có thể đi dạo.”

Tiểu An nhanh chóng gật đầu. Anh nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Tiểu An bước về hướng con đường nhỏ.

“Tiểu An, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Cháu bốn tuổi rồi đấy.”

Bốn tuổi thì cũng bằng tuổi với Tiểu Nhiên của anh nhưng sao con bé lại hiểu chuyện như vậy?

Rốt cuộc là người cha mẹ vô tâm nào đã để lạc mất cô bé?

Bóng một lớn một bé đổ dồn trên đường lớn, qua ánh chiều tà hắt phủ lên vai. Cô bé gái nắm tay người đàn ông bước đi trên đường. Vừa đi vừa ngâm nga một khúc đồng dao.

Trong lòng Phó Nhược Hằng lúc này chỉ còn bình yên, cảm xúc hạnh phúc hiếm có len lỏi qua tim.

Dừng lại nơi một siêu thị mini nhỏ.

“Chú mua kem cho cháu nhé?”

“Không đâu. Mẹ bảo không nhận đồ của người khác khi không làm gì cả.”

“Không sao đâu. Tiểu An vừa giúp đỡ chú thấy vui hơn đó. Lúc nãy chú còn đang rất buồn, cháu vừa hát chú đã thấy vui lại rồi.”

Cô bé được khen, cười toe toét lộ ra hai chiếc răng sún, ánh mắt ngạc nhiên, “Thật thế ạ?”

“Thật mà. Chú sẽ thưởng cho Tiểu An một que kem mát lạnh nhé.”

“Dạ.” Lần này thì cô bé vui vẻ gật đầu nhận lấy que kem của anh.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến.

“Chú, nhà của cháu là ngôi nhà màu xanh, chú nhấn chuông gọi mẹ cháu có được không?”

“Được rồi, vậy mẹ cháu tên là gì nào?”

“Mẹ cháu tên là Trình Ý ạ.”

Phó Nhược Hằng giật mình đánh rơi cả que kem trên miệng. Cái tên quen thuộc anh vẫn hay gọi hằng đêm, là nỗi nhớ nhung day dứt của anh bao nhiêu năm nay.

Nhưng năm đó cô đã chết rồi mà?

Chính anh nhìn thấy xác của cô. Chính anh nhìn cô được hạ táng xuống mộ kia mà.

Chính anh là người mỗi năm đều lén lút đến thăm mộ cô kia mà.

Liệu có phải chỉ là trùng hợp hay không?

Anh không thể nghĩ ngợi được gì nữa, vội vàng nhấn chuông cửa. Bên trong đột nhiên có tiếng phụ nữ vọng ra.