Em Là Người Thứ Ba

Chương 82: Bộ mặt của hồ ly tinh.




Cô ta nghiến răng, tự nói với bản thân lần này cô ta sẽ tự mình ra tay, tránh trường hợp sơ xuất xảy ra.

Phó Nhược Hằng làm việc mà tâm trí cứ nhớ đến hình ảnh Tống Tri Hành hôn Trình Ý, tâm trạng rối loạn, đầu óc trên mây chẳng có chút nào làm việc được.

“Giám đốc, giám đốc!”

“À hả? Cậu gọi tôi có chuyện gì?”

“Bản hợp đồng này cần ngài ký gấp. Mà nãy giờ ngài nhìn đi đâu vậy?”

Phó Nhược Hằng lúc này mới nhìn sang bên phía Trình Ý, thấy cô vẫn đang chăm chú làm việc. Trước đây hắn không nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ lúc làm việc của cô lại tỏa ra sức hút như vậy.

Dự án lần này là về trang sức đá quý lấy ý tưởng từ Ai Cập cổ đại. Trình Ý đã nghiên cứu rất lâu về những thiết kế của thời Pharaoh cổ đại. Nhưng cảm thấy có những màu sắc đá quý khó có thể phối hợp tạo nên một món trang sức đắt giá.

Trình Ý đã nghiên cứu cả đêm hôm qua, sáng chỉ chợp mắt được một chút, cho nên bây giờ liền cảm thấy nhức đầu. Cô cởi mắt kính ra, lấy tay day day trán, nếu như không phải vì bị Phó Nhược Hằng làm phiền, tiến độ công việc cô cũng đã không chậm như vậy.

“Em đang làm gì vậy?”

Đột nhiên giọng nói trên đầu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Trình Ý ngước lên nhìn thì thấy Phó Nhược Hằng đang cầm theo ly cà phê đặt lên bàn cô.

Trình Ý có chút ngạc nhiên, bởi vì cô hiểu Phó Nhược Hằng, hắn là người sẽ không bao giờ chịu bỏ tâm tư làm chuyện gì cho người khác, đặc biệt là cô.

Chắc không phải là hắn pha ly cà phê này cho cô chứ?

Trình Ý gạt đi suy nghĩ trong đầu, cô tự cười nhạt với bản thân. Đau một lần vẫn chưa đủ sao mà vẫn tiếp tục ôm ảo tưởng trong lòng?

Người như Phó Nhược Hằng sẽ không bao giờ có chuyện yêu thật lòng đâu.

“Tôi… không có gì, chỉ là đêm qua thức khuya nên nhức đầu thôi.”

“Biết vậy sao lại còn cố?”

Đúng vậy, sao cô lại nỗ lực như vậy? Là muốn chứng minh bản thân không yếu kém trước mặt Phó Nhược Hằng sao?

“Bởi vì tôi không muốn người khác nghi ngờ năng lực của tôi.”

Đúng là cô không muốn Phó Nhược Hằng vẫn xem cô là Trình Ý của ngày trước, chỉ biết quanh quẩn ở nhà, an ổn làm mợ Phó. Trong mắt hắn, cô chẳng có tài cán gì cả, chỉ biết tiêu tiền của nhà họ Phó. Cho nên mới khinh bạc cô như vậy.

Tất cả những chuyện trước đây cô từng làm, hắn đều xem là cô đang cố tìm cách lấy lòng hắn. Hắn nghĩ cô làm đủ mọi cách ở bên cạnh hắn chỉ vì tiền.

Cho nên bây giờ Trình Ý mới muốn độc lập, cố gắng như vậy có sự nghiệp riêng và thu nhập ổn định.

Phó Nhược Hằng nghe qua, đã biết cô nghĩ điều gì, “Tôi chưa từng nghi ngờ năng lực của em.”

“Nhưng tôi muốn hoàn thành tốt công việc của mình. Đó là trách nhiệm chứ không phải là vì bất kỳ một ai khác.”

Phó Nhược Hằng tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì. Chỉ đẩy ly cà phê về phía cô, “Em uống đi, nó sẽ giúp em tỉnh táo hơn đấy.”

“Từ khi nào mà Phó tổng lại biết quan tâm đến nhân viên như vậy chứ?”

“Không phải ai cũng có đãi ngộ như em đâu.”

Kết hôn hai năm không phải lúc nào cũng là Trình Ý pha cà phê cho hắn sao? Hắn luôn chỉ biết nhận những thứ tốt đẹp cô cho đi chứ chưa từng nghĩ cách đáp lại.

Cuối cùng cũng có một ngày, hắn vô lại đem cà phê đến trước mặt cô. Chỉ đáng tiếc cà phê quá đáng, cô lại thích ngọt.

“Vậy thì tôi lại càng không dám nhận, sợ người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm, nói tôi không biết xấu hổ mà đứng núi này trông núi nọ.”

Trình Ý lại không quan tâm tiếp tục công việc thiết kế trang sức của mình.

Phó Nhược Hằng thấy Trình Ý không quan tâm đến mình, lại tiếp tục nói, “Em nên chú ý đến sức khỏe của mình, tôi không muốn bị nói là cấp trên tàn ác chèn ép nhân viên đâu.”

“Cảm ơn nhưng quan hệ giữa tôi và Phó tổng cũng không đến mức thân thiết như vậy đâu. Nếu như tôi đổ bệnh cũng chưa chắc đến lượt anh lo.”

Hàm ý của Trình Ý rất rõ ràng là đang nhắc đến Tống Tri Hành. Điều này khiến Phó Nhược Hằng như mắc xương, khó chịu ra mặt.

“Quan hệ giữa chúng ta nhất định phải căng thẳng như vậy mới chịu được sao? Hay là người đàn ông kia hơn tôi cái gì?”

Trình Ý dừng bút vẽ, trong lòng có chút tức giận. Bản thân hắn sai hắn lại làm như thể người ta mới đang mắc nợ hắn.

“Phó tổng, chẳng lẽ anh muốn quan hệ của chúng ta như thế nào? Nối lại tình xưa? Anh có bao giờ ăn cá bị mắc xương sau đó vẫn tiếp tục ăn tiếp hay không?”

Phó Nhược Hằng im lặng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên.

“Nhược Hằng, tiểu Nhiên bị sốt rồi. Anh mau về đưa con đi bệnh viện.”

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Trình Ý, hắn khẽ trả lời, “Đợi một chút, tôi về ngay.”

Hắn không nói gì nữa mà xoay lưng nhanh nhanh chóng rời khỏi đó.

Trình Ý cảm thấy tâm tư rất mệt mỏi, cô bắt đầu nghi ngờ quyết định của bản thân, trở về đây trả thù Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ có phải là một quyết định đúng đắn hay không?

Buổi tối, theo như lịch hẹn, Trình Ý muốn mua một món quà gì đó tặng cho Tống Tri Hành. Cô bước vào một cửa tiệm thời trang cao cấp.

Nhân viên thấy Trình Ý đi vào liền lên tiếng hỏi han.

“Tôi muốn xem quần áo nam phong cách trẻ trung.”

“Cô muốn mua đồ cho bạn trai sao?”

Trình Ý vội vàng xua tay, “Không phải.”

“Ở đây chúng tôi có rất nhiều kiểu, cô cứ lựa xem qua đi ạ.”

Cô nhìn trúng một bộ âu phục. Không ngờ vừa đặt tay vào liền bị một người khác trnh mất. Cô nhìn lại, liền nhận ra người trước mặt là Lâm Tư Hạ.

“Em gái, em về lúc nào, tại sao lại không cho chị biết?”

Là Lâm Tư Hạ.

Trình Ý nhìn qua người đàn bà giả tạo này. Bao nhiêu năm rồi, cô ta đúng là thay đổi không ít, quần áo dắt trên người toàn bộ là đồ hiệu đắt tiền, à mà cũng đúng thôi, bây giờ cô ta đã trở thành mợ Phó rồi nhỉ.

Lâm Tư Hạ cảm xúc sau năm năm càng lúc càng cao siêu, cho dù trong lòng hận Trình Ý đến phát điên lên. Vậy mà ở ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiết với cô. Đến Trình Ý suýt chút nữa còn bị lầm tưởng rằng dường như bọn họ là bạn bè thân thiết.

Chỉ là hận không chỉ có cô ta, còn có Trình Ý. Hai năm rồi mọi thứ vẫn như in như ngày hôm đó, tất cả những thủ đoạn ghê tởm của cô ta Trình Ý đều đã nhìn thấy rõ mồn một.

Trái Đất thật sự rất tròn, người bản thân hận thấu xương, ngay cả trong mơ cũng muốn giết chết cô ta nhanh như vậy đã gặp lại.

“Sao, nhìn thấy tôi chưa chết chắc cô thất vọng lắm có phải không?”

Khóe môi Lâm Tư Hạ cong cong, sự căm thù hiện lên trong đáy mắt.

“Em nói vậy là sao? Em vẫn còn đang chờ chị về dự hôn lễ của tụi em đây. Nếu như không phải đợi chị, em cũng chưa kết hôn.”

Ý niệm rất rõ ràng, cô ta đang muốn khiêu khích cô. Bây giờ trở lại, thân phận khác biệt, vị trí khác biệt.

Cô xinh đẹp hơn thì sao, tài giỏi hơn thì sao, kết quả không phải vẫn là thua trong tay Lâm Tư Hạ sao? Bị Lâm Tư Hạ cướp lấy mọi thứ sạch sẽ, ra đi với hai bàn tay trắng.

“Hai năm rồi nhỉ, em vẫn quay lại đây, hay là em lại nghĩ hai người tình cũ không rủ cũng tới? Tính phục hôn với anh ấy sao? Hình như là muộn rồi.” Trong giọng nói của Lâm Tư Hạ không che giấu được sự ghen ghét vô cùng.

Hai năm nay nếu như cô ta không dùng tiểu Nhiên làm bia đỡ đạn, sớm đã bị Phó Nhược Hằng vứt bỏ.

Đột nhiên cô chút khựng lại, đứa bé này nhìn thoáng qua tại sao lại giống với tiểu An của cô như vậy?

“Đây là…”

“Là con của tôi và anh Nhược Hằng.”