“Cái gì? Ly hôn ư?”
Vừa nghe thấy mấy lời này của Trình Ý, sắc mặt của Phó Nhược Hằng lập tức trở nên khó coi. Hắn thật không dám tin, rõ ràng là lúc trước cô dùng mọi thủ đoạn bò lên giường hắn làm mợ Phó, vậy mà bây giờ cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà đề nghị ly hôn.
“Cô đừng làm loạn nữa được không? Nhân lúc tôi còn chút nhẫn nại mà quay về đi.”
Hắn tiến đến một bước, đứng trước mặt cô mà nắm lấy cổ tay Trình Ý, giọng điệu tỏ ra vô cùng không hài lòng. Nếu như có là ly hôn cũng nhất định phải là hắn nói ra trước chứ?
“Ông nội đang rất tức giận, cô định để ông nội tức giận đến chết luôn sao?”
Nghe nhắc đến hai chữ “ông nội”, Trình Ý liền hiểu ra tất cả. Thì ra không phải là hắn tự nguyện đến đây nhận sai với cô mà là bị ông nội ép.
Người duy nhất yêu thương cô trong căn nhà đó cũng chỉ có ông nội mà thôi.
Nếu như không phải vì ông nội, có lẽ cả đời này Phó Nhược Hằng cũng sẽ không bao giờ lấy cô. Nhưng hắn lấy cô rồi lại không yêu cô, bỏ mặc cô trong bốn bức tường vây kín đó.
Rõ ràng là con đường cô đã lựa chọn, vậy mà lại không có cách nào đẩy người đàn ông này ra khỏi tâm trí mình.
Từ lần đầu tiên gặp Phó Nhược Hằng cô đã biết, người đàn ông này vốn dĩ không thuộc về cô. Chỉ là cô cố chấp thành nghiện…
“Vậy ông nội có biết chuyện cháu nội của ông lên giường với nhân tình ngay trước mặt vợ không?”
Bàn tay Phó Nhược Hằng càng siết chặt hơn lấy tay cô cũng không để ý đến gương mặt tỏ vẻ đau đớn của Trình Ý.
“Cô không được để cho ông nội biết chuyện hôm đó, nếu không tôi không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì với gia đình cô đâu. Cô nên nhớ thứ mà cô nợ Phó Nhược Hằng tôi không chỉ có ba năm mà còn là ba mươi vạn giúp gia đình cô trả nợ. Một khi cô chưa trả nợ xong, cả đời này cô cũng đừng mong nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Đúng vậy, nếu như không phải bởi vì gia đình cô mắc nợ Phó gia, cô cũng đã không phải nhẫn nhịn suốt ba năm trời.
“Hình như mẹ cô đang bị bệnh thì phải.”
“Anh định làm cái gì? Anh không được động đến gia đình tôi.”
Cô biết Phó Nhược Hằng là con người tàn nhẫn và đáng sợ đến như thế nào mà. Cô thì sao cũng được nhưng còn gia đình cô nữa. Hắn muốn bóp chết Trình gia chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.
“Quay về đi! Đừng để tôi phải nói nhiều.”
Tại sao?
Tại sao hắn lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Đến lúc cô muốn cắt đứt hoàn toàn cuộc hôn nhân này thì hắn lại lấy đó ra làm cái cớ ép cô quay về.
Cô sống với người đàn ông này ba năm nhưng cô dường như chẳng hiểu một chút nào về hắn cả.
“Vậy còn Lâm Tư Hạ của anh thì sao? Anh không ly hôn với tôi thì làm sao lấy được cô ta?”
“Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cô. Cô không trở về thì ông nội sẽ đánh chết tôi. Cô từng nói cô yêu tôi kia mà, chắc là cô không nhẫn tâm nhìn tôi chết đâu nhỉ? Dù sao thì tôi chết thì cô mất đi tất cả những thứ mà cô đang có, kể cả cái danh mợ Phó.”
Trình Ý nhếch môi cười nhạt, trong đáy mắt lộ ra tia đau thương. Trong mắt hắn, cô gả cho hắn chẳng qua chỉ là vì tiền tài của Phó gia mà thôi.
Thì ra hắn biết cô yêu hắn nhiều như thế nào.
Thì ra hắn biết tất cả những chuyện cô làm cho hắn.
Chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
Cô ngước nhìn hắn, mắt đối mắt: “Phó Nhược Hằng, tôi hối hận rồi. Hối hận vì năm đó đã đem lòng yêu anh.”
Khi cô nói ra câu này, trong mắt cô ánh lên vài phần đau khổ.
“Tôi sẽ quay về nhưng mà không phải là vì anh, mà là vì ông nội.”
Ngoài trời nắng nhạt dần, trái tim cô cũng trở nên trầm mặc hơn bao giờ hết. Phó Nhược Hằng đi trước, cô đi sau. Luôn luôn là như vậy.
Thứ duy nhất cô có thể theo đuổi chính là bóng lưng người đàn ông này. Nhưng cô càng muốn nắm lấy tay hắn lại càng không có cách nào đuổi theo kịp. Cuối cùng chỉ có thể chọn từ bỏ mà thôi.
Có lẽ mẹ cô nói đúng, hôn nhân không thể giống như một tờ giấy trắng, dính mực rồi thì có thể xé bỏ, nó thấm rất nhanh, để lại cũng rất nhiều những tổn thương trong lòng.
Khi Trình Ý chuẩn bị lên xe rời đi. Trình Minh tiến đến nắm lấy bả vai cô, liếc nhìn Phó Nhược Hằng một cái, sau đó liền nói với cô:
“Nếu như anh ta thật sự không đối tốt với chị, cứ quay về nơi đây. Nơi này mãi mãi là nhà của chị.”