Em Là Người Thứ Ba

Chương 69: Cả đời này cũng không phải em.




Trong tim Trình Ý có chút đau nhói, từ lồng ngực truyền đến cảm xúc đã bị cô tận tình che giấu bấy lâu nay. Cô muốn dùng chút gì đó đắng đắng để lấp đầy cổ họng.

Từ lâu Phó Nhược Hằng đã trở thành một cây gai đâm vào tim, vào phổi của cô.

Đến khi rút ra, máu chảy đầm đìa, cũng chưa từng khiến cho cô cảm thấy hối hận.

Ngốc nghếch nhất trong tình yêu có lẽ chính là đem lòng đơn phương yêu một người không nói ra.

Người ta yêu lại thì là hạnh phúc, không đáp lại thì trở thành ly biệt.

Đáng tiếc giữa cô và anh chỉ có thể chọn ly biệt mà thôi.

Có lẽ giống như những lời Lâm Tư Hạ đã nói, đến trước, đến sau không quan trọng. Quan trọng là đến cuối cùng, ai là người ở lại trong tim Phó Nhược Hằng lâu hơn mà thôi.

Phó Nhược Hằng rất tàn nhẫn. Anh cứ thờ ơ làm người qua đường không biết gì. Nhưng sự lạnh lùng của anh có thể giết chết cả một con người.

Đến giờ phút này, đột nhiên cảm xúc trong lòng Phó Nhược Hằng có chút thay đổi triệt để. Cô định cầm lon bia trên bàn lên để uống thì đột nhiên bị Phó Nhược Hằng lấy mất, thay cô uống cạn.

Trình Ý mở to mắt nhìn hành động khó hiểu của Phó Nhược Hằng. Người đàn ông này tâm tư của anh, cô không thể nào đoán được, hai năm trước không đoán được, hai năm sau lại càng không hiểu rõ được.

Mà cũng có lẽ cô chưa từng hiểu anh.

Người đàn ông kia cũng không hiểu mình tại sao lại như vậy, chỉ là nhìn vào mắt cô, hắn cảm thấy tình cảm cô dành cho người đàn ông kia thật sự rất lớn. Hắn có chút ghen tị.

Cuối cùng, Phó Nhược Hằng lại thay cô uống cạn tất cả. Đến lượt của hắn, khi cổ chai vừa xoay vào người Phó Nhược Hằng, mặt hắn đã đỏ gay vì say.

“Phó tổng, nói thật lòng thì anh có cảm thấy khó chịu khi sau này mỗi ngày đều phải đối diện với vợ cũ hay không?”

“Không.”

Nhưng dứt lời theo thói quen, hắn lại đưa bia lên miệng để uống.

“Phó tổng, ai không trả lời được mới uống thôi.”

“À, tôi quên.”

“Anh có còn tình cảm với vợ cũ không?”

Khi câu hỏi này được thốt ra, Trình Ý lại không mấy khó khăn trong lòng, cô nghĩ anh sẽ trả lời là không. Bởi vì trong lòng anh, cô chưa từng bước vào thì lấy đâu có tình cảm mà còn với mất.

“Trước đây tôi từng ghét cô ấy, bây giờ lại phát hiện thì ra bản thân không ghét cô ấy như vậy. Nếu như cô ấy muốn thì vẫn có thể giữ quan hệ bạn bè.”

Làm bạn bè ư? Đó chính là lời nói dối ngọt ngào nhất thế gian.

“Lời này sếp Phó đừng nên nói ra thì hơn. Tôi không có thói quen làm bạn với chồng cũ.”

Phó Nhược Hằng nhìn cô, trong lòng đầy rẫy suy tư, cô vẫn một hai muốn vạch rõ quan hệ với hắn như vậy. Xem ra cô rất hận hắn.

Phó Nhược Hằng bỏ đi vào nhà vệ sinh, một nữ nhân viên liền đi đến ái ngại nhìn cô.

“Cô không sợ Lâm Tư Hạ sẽ nghĩ cô muốn quay lại tiếp cận Phó Nhược Hằng sao?”

“Nghĩ gì là chuyện của cô ta, chẳng phải bọn họ đã kết hôn rồi sao? Còn ai có thể giành mất vị trí mợ Phó của cô ta sao?”

Đồng nghiệp nghe cô nói như vậy vội vàng lên tiếng.

“Thực ra… bọn họ vẫn chưa kết hôn.”

Nghe đến đây cô có chút ngạc nhiên. Bọn họ dù sao cũng yêu nhau lâu như vậy. Phó Nhược Hằng vẫn luôn vì không thể lấy được Lâm Tư Hạ mà suốt ngày dằn vặt cô sao?

Trong lúc còn ở bên cạnh cô chẳng phải là anh ta vẫn luôn nghĩ về Lâm Tư Hạ sao?

Vẫn luôn muốn rước cô ta về làm mợ Phó thế vị trí của cô. Bây giờ chẳng phải cô đã chẳng còn là trở ngại giữa bọn họ nữa hay sao?

Tại sao bọn họ vẫn chưa kết hôn?

“Chẳng phải lúc trước yêu thương nhau lắm kia mà, không còn chướng ngại vật là tôi. Tại sao bọn họ lại không kết hôn?”

“Cũng không biết nữa, Lâm Tư Hạ cũng đến làm loạn mấy lần nhưng cuối cùng đều bị Phó tổng dẹp yên.”

Cô không rõ vì sao hai năm sau cô rời đi, bọn họ lại không tiến triển thêm. Chẳng phải cô đã trả cho anh sự tự do mà anh muốn có rồi sao?

“Vậy còn đứa trẻ của bọn họ?”

“Nghe bảo là sinh non, đứa trẻ lại bị bệnh tim, cho nên lúc nào cũng yếu ớt cả.”

Có lẽ đó cũng là nghiệp của bọn họ tạo nên. Vứt bỏ đứa trẻ của cô để vun đắp cho hạnh phúc của bọn họ.

Trong lòng cô có chút thương xót cho đứa trẻ kia, có một người mẹ thủ đoạn như vậy, đó có lẽ là báo ứng của cô ta.

Trình Ý đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, người gọi đến là Tống Tri Hành, cậu hỏi cô có cần cậu đến đón hay không?

“Trời khuya rất nguy hiểm, để tôi đến đón chị.”

Nhưng cô lại lắc đầu, cô làm phiền cậu nhiều quá rồi. Hai năm trước cũng nhờ có cậu giải vây, mang cho cô một cuộc sống mới, dạy cho cô biết cách yêu thương bản thân mình.

Phụ nữ không phải chỉ có thể kết hôn và sinh con với người đàn ông mình yêu mà trước tiên phải học cách yêu thương chính bản thân mình. Bây giờ cô đã trở nên xinh đẹp và tự tin hơn trước rất nhiều.

Giống như đã hoàn toàn lột xác thành một con người mới.

“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được, cậu lo cho tiểu An giúp tôi.”

“Con bé đã ngủ rồi.”

“Trình Ý…” Đột nhiên một bóng lưng đè lên người cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau, mùi rượu từ người đàn ông phả ra nồng nặc khiến Trình Ý cảm thấy nặng nề.

“Phó tổng, anh say rồi.”

“Trình Ý, tôi không say. Tôi nhớ cô, cô đừng đi có được không?”