Cuối cùng Trình Ý vẫn là đi đến đó.
Trình Ý cảm thấy cô không thể từ chối, bởi vì cô từ chối thì chính là khẳng định những lời Phó Nhược Hằng nói là đúng. Cô vẫn chưa quên được chuyện cũ.
Cô không phát hiện thấy lúc cô gật đầu, khóe miệng Phó Nhược Hằng khẽ nhếch lên, giống như là trong lòng đang toan tính chuyện gì đó với cô.
Ai cũng vui vẻ cả, nhất là khi có Phó Nhược Hằng tham gia. Thường thì hắn sẽ ít tham gia những buổi liên hoan cùng nhân viên như thế này.
Trước đây vì sợ Lâm Tư Hạ uống nhiều rượu nên hắn mới đi. Sau khi cô ta ở nhà sinh con, Phó Nhược Hằng cũng thường tăng ca nên không có thời gian tham gia liên hoan như trước đây.
Sau khi vào trong nhà hàng, Trình Ý chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh ngài Richard. Hôm nay cô định tự mình bắt xe đi đến kết quả thế nào Richard lại bảo tài xế riêng đến đón cả mình và cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng cổ yếm, khoét thêm cả hai bên eo làm lộ ra vòng eo thon nhỏ. Richard nhìn vào liền không ngớt lời khen cô.
“Hôm nay cô trông thật sự xinh đẹp.”
“Cảm ơn ngài đã quá khen.”
Khi bọn họ đi đến, mọi người đều nhìn Trình Ý không chớp mắt. Không phải là bởi vì cô quá lạ lẫm mà bởi vì cô quá xinh đẹp. Không biết những năm này, Trình Ý sang nước ngoài đã ăn gì, làm những gì mà càng ngày lại càng trở nên xinh đẹp như vậy.
Có một nữ nhân viên không nhịn được liền lên tiếng, “Đã lâu không gặp, những năm nay cô càng lúc càng trẻ ra thì phải.”
Trình Ý mỉm cười e lệ, thực ra cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy mà. Chẳng qua là vì yêu Phó Nhược Hằng, cô lại thay đổi thành dáng vẻ mà anh thích, sau đó lại bị anh đối xử không tốt cho nên thần sắc lúc nào cũng u sầu.
Có lẽ giống như người ta vẫn thường hay nói, người phụ nữ đẹp là khi không thuộc về bất kỳ ai cả.
“Có lẽ tôi đã thoát khỏi bể khổ, rời xa người không biết trân trọng tôi, học cách yêu thương bản thân mình. Đó chính là cách những năm này tôi luôn lấy làm động lực cho mình.”
Những lời này vừa hay bị Phó Nhược Hằng vừa đi vào nghe thấy được. Bốn mắt chạm nhau, trong lòng có chút giật mình, giống như cô vừa nói xấu chồng cũ, lại bị anh nghe thấy được, trái tim đập loạn.
Phó Nhược Hằng mặc áo thun đơn giản ôm sát người để lộ cơ ngực rắn chắc, khí chất đầy mạnh mẽ và cao ngạo khó có ai bì kịp. Thật không ngoa khi nói.
Vừa rồi tất cả những lời nói của cô đều bị hắn nghe thấy hết tất cả. Trong lòng không vui, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng đi đến ngay bên cạnh cô, ánh mắt sắc lẹm như dao mà hắng giọng một tiếng dọa cho cô nhân viên liền đứng dậy đổi chỗ.
Phó Nhược Hằng đây chính là muốn ngồi gần vợ cũ. Nhưng vừa ngồi vào ghế, hắn liền chú ý đến chiếc váy của cô, không hở trên thì hở dưới, không lộ eo thì lộ đùi.
Trong lòng hắn liền xám xịt, có phải những năm này cô ra nước ngoài quá lâu cho nên phong cách ăn mặc liền phóng khoáng như vậy.
Thời tiết mùa đông này mà mặc lộ cả da thịt ra thế kia không sợ lạnh à? Hay là tính đi thêm bước nữa?
Ngài Richard không biết về quan hệ giữa bọn họ, tự nhiên mà chào hỏi Phó Nhược Hằng.
“Phó tổng đây quả nhiên là phong độ phi phàm. Mặc đồ đơn giản vẫn khiến cho không ít cô gái ở đây cầm lòng được.”
Phó Nhược Hằng cũng cười, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cặp chân trắng nõn của cô, không kìm được khẽ nuốt nước bọt.
Những năm này qua nước ngoài, không biết cô đã cùng người đàn ông kia sống như thế nào mới khiến cho cô vừa xinh vừa ngon như vậy.
Vừa nghĩ đến, liền nhớ đến những đêm điên cuồng cùng cô, lúc đó hắn liền không thể khống chế mà muốn cô hết lần này đến lần khác.
Mặc dù miệng thì chê nhưng thân thể vẫn nảy sinh ra dục vọng kỳ lạ với vợ cũ. Hai năm nay kể từ lúc cô rời đi, hắn vẫn không đụng đến chuyện đó.
Chỉ có một lần ngoài ý muốn với Lâm Tư Hạ đó thôi, những lần sau này dù cho Lâm Tư Hạ có ra sức mời gọi, thân thể Phó Nhược Hằng vẫn không thể nảy sinh được dục vọng.
“Đây là phong cách ăn mặc của bản thân tôi từ lâu, rất biết nặng nhẹ, sẽ không có kiểu ăn mặc thiếu vải như ai kia không sợ gió lùa vào trúng gió.”
Trình Ý cảm thấy mấy năm nay Phó Nhược Hằng chắc chắn là bị bệnh không nhẹ, hắn châm chọc cách ăn mặc của cô làm gì? Bây giờ cô ăn mặc như thế nào thì liên quan gì đến hắn?
Phó Nhược Hằng vội cởi áo khoác ngoài ra phủ lên che cho cô.
“Che vào đi, ngứa hết cả mắt. Cô không cảm thấy ánh mắt của mấy tên đàn ông ông ở đây đang muốn ăn tươi nuốt sống cô à?”
“Không cần Phó tổng quan tâm, tôi cảm thấy không lạnh.”
“Nhưng tôi thấy nhức mắt. Người ngoài nhìn vào còn tưởng là cô cố tình ăn mặc mát mẻ như vậy để quyến rũ chồng cũ đấy.”
Tên này có điên không kia chứ?
“Nghe nói hai năm trước, Phó tổng đã ly hôn rồi. Những năm này anh vẫn chưa chịu đi khám mắt à? Không cảm thấy mình rất nhiều sao?”
Phó Nhược Hằng khoa hiểu hỏi, “Nhiều cái gì?”
“Nhiều chuyện.”