Em Là Người Thứ Ba

Chương 65: Bị vợ cũ dằn mặt.




Giữa bọn họ từng có một đoạn tình cảm đầy đau khổ và hiểu lầm. Trải qua một cuộc hôn nhân sai lầm, trái tim cô tổn thương sâu sắc còn khiến cho cô đánh mất rất nhiều điều tươi đẹp mà cô có thể làm cho bản thân.

Rời xa Phó Nhược Hằng hai năm, cuộc đời của cô như bước sang trang mới. Không những được theo đuổi công việc bản thân yêu thích, còn trở thành một dáng vẻ mà Phó Nhược Hằng không thể tùy ý giẫm đạp.

Những năm nay, mỗi lần cô muốn bỏ cuộc, cô đều nghĩ đến một ngày cô sẽ có thể khiến cho Phó Nhược Hằng cúi đầu xin lỗi cô vì những chuyện hắn gây ra cho cô.

Hai năm trời mới gặp lại, hình như ngọn lửa tình yêu trong tim năm nào của cô dành cho Phó Nhược Hằng cũng chẳng còn như xưa nữa.

Thì ra chẳng có ai rời xa ai là không thể sống được cả.

Càng huống hồ chi giữa bọn họ, ngay cả một đoạn tình cảm ngọt ngào cũng chưa từng có.

Phó Nhược Hằng trăm ngờ ngàn ngờ cũng không thể nào ngờ được có một ngày hắn lại bị chính người phụ nữ hắn coi khinh, dùng tiền để chà đạp làm cho hắn trực tiếp mất hết mặt mũi như vậy.

Bây giờ hắn làm việc lại phải nhìn sắc mặt vợ cũ.

Những năm nay cô ra nước ngoài, gan cũng không còn nhỏ nữa. Ngay cả hắn cũng dám chọc vào.

Nếu như là trước đây, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn cô cũng không có. Bây giờ thì giỏi rồi, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường như vậy.

Mất tích hai năm, bây giờ cô quay trở lại lấy thân phận nhà thiết kế trang sức độc quyền của VJ do hắn đấu thầu để quay trở lại đòi lại những thứ cô đã từng phải chịu, cô muốn bọn họ cũng phải nếm qua mùi vị đau khổ giống như cô của lúc đó.

Phó Nhược Hằng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, dường như cô vẫn là Trình Ý của lúc trước, chỉ khác là bây giờ cô đã xinh đẹp hơn, tuyệt tình hơn và cũng không còn yêu hắn nữa rồi. Trong lòng cô chỉ có oán giận dành cho đứa con đã mất của cô đã bị hắn nhẫn tâm giết chết.

Trong đáy mắt Phó Nhược Hằng ngập tràn tức giận, không ngờ bây giờ hắn lại phải chịu thua Trình Ý.

“Người đàn bà chết tiệt! Sao cô ta dám giành mất phòng làm việc của tôi chứ?”

“Phó tổng, tại sao ngài lại không nói với tôi, nhà thiết kế lần này của chúng ta là vợ cũ của ngài.”

“Tôi cũng có biết đâu. Cậu đừng có mở miệng gọi vợ cũ gì nữa, cô ta mà niệm tình cũ thì cũng đã không làm như thế này.”

Thư ký Chu đứng đằng sau cũng không biết nói gì hơn. Giữa bọn họ có cái gọi là niệm tình xưa sao? Nếu như lúc đó không phải là Phó Nhược Hằng tuyệt tình như vậy khiến cho cô phải ly hôn trong đau khổ, chuyện cũng đâu đến nước này.

“Tôi nghĩ ngài nên tự cầu may cho mình đi là vừa. Những ngày tháng sau này của ngài ở Phó thị chắc chắn chẳng dễ dàng gì đâu.”

Dù không cam lòng nhưng hắn vẫn phải thu dọn đồ đạc và rời khỏi đó nhường cho Trình Ý phòng làm việc của mình.

Hắn cảm thấy cô nhất định là cô cố ý khiến hắn bẽ mặt, không ngờ cô lại dám to gan chẳng xem hắn ra gì.

Cho dù chọn cả nửa ngày, cũng không thể tìm được căn phòng nào rộng và hợp ý hắn như thế cả. Nhưng một lời Phó Nhược Hằng đã nói ra, hắn lại chẳng thể rút lại được.

Phó Nhược Hằng chỉ đành chọn một căn phòng nhỏ hơn, cũ hơn ở phía đối diện phòng làm việc cũ.

Hắn tức giận đến không thở nổi, đá cái ghế dưới chân một cái làm văng đống bụi lên, ho sặc sụa. Bởi vì hắn mắc chứng hen suyễn từ nhỏ, một căn phòng ám bụi hắn thể chịu được dù chỉ một giây.

Điều này Trình Ý là người rõ hơn ai hết. Ngày trước có cô, tất cả mọi thứ trong phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả quần áo cũng được cô giặt sạch không dính dù chỉ là một hạt bụi. Có lẽ lúc đó đối với hắn là chuyện bình thường, nhưng từ sau khi cô rời đi, hắn mới phát hiện mọi thứ đều không thể giống như vậy nữa.

Ngay cả cà phê của hắn cùng một nhãn hiệu với trước đây nhưng qua tay Lâm Tư Hạ pha lại có mùi vị không ngon giống như khi Trình Ý pha cho hắn nữa. Hình như từ lúc đó, hắn cũng không còn uống cà phê nữa.

Đây rõ ràng là cô cố tình gây khó dễ cho hắn.

“Trước sáng mai, tôi muốn căn phòng này được dọn dẹp sạch sẽ.”

Phó Nhược Hằng đi vào phòng họp, Trình Ý và ngài Richard đã ngồi ở đó đợi hắn từ lâu. Hắn khẽ lướt qua cô, ánh mắt lướt qua trên người cô gái nhỏ, vẫn là mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ người cô đó, cổ họng như bị thứ gì đó ngăn lại.

Tất cả nhân viên đều có mặt ở phòng họp, bọn họ nhìn không khí căng thẳng giữa Trình Ý và Phó Nhược Hằng mà cũng không dám thở mạnh.

Rốt cuộc là tình huống gì đây, Phó tổng và vợ cũ lại không hẹn mà gặp ngồi cùng nhau trong phòng làm việc.

Bọn họ như vậy không phải là thảm rồi sao?

Lâm Tư Hạ sau khi nghỉ ở nhà sinh con, vị trí thiết kế chính ở công ty đang trống, lúc này Trình Ý lại trở về, ngồi ngay vị trí đó. Vợ cũ, vợ mới, rốt cuộc trong lòng Phó Nhược Hằng đã có tính toán hay chưa?

Ai cũng biết mối quan hệ giữa ba người bọn họ rất phức tạp. Trước kia Phó Nhược Hằng luôn cấm mọi người gọi Trình Ý là phu nhân, luôn xem cô chẳng khác nào một người vợ hờ.

Không yêu thương cũng không quan tâm, cũng không kiêng dè cùng người cũ ân ái trước mặt cô. Trình Ý cũng vì cảnh tượng đó mà bị người trong công ty chê cười không ít.

Lúc đó, bọn họ còn cảm thấy cô rất đáng thương, một cuộc hôn nhân không có tình yêu mà bản thân cố sức gìn giữ. Trình Ý cũng vì vậy mà đau lòng không ít.

Trời biết, đất biết, bọn họ đều biết. Đó cũng là điều mà hắn muốn, khiến cho cô triệt để từ bỏ loại tâm tư kia với hắn đi.

Phó Nhược Hằng liếc nhìn cô, sau đó ngài Richard liền đứng lên thông báo.

“Dự án thiết kế lần này công ty của chúng tôi đầu tư cho Phó thị với tên gọi “Tình yêu vĩnh hằng” sẽ do nhà thiết kế đặc biệt do đích thân tôi mời về từ Pháp, cô Tracy.”