Em Là Người Thứ Ba

Chương 55: Anh không quang trọng nữa.




Sau khi Phó Nhược Hằng nhìn thấy Trình Ý như vậy, hắn cũng không dám tin là cô lại có thể hành động điên rồ như vậy. Trước đây cho dù hắn có không cho cô vẫn giải thích kia mà, bây giờ thì dám ngàn nhiên ở trước mặt hắn sỉ nhục Lâm Tư Hạ.

Trình Ý ngẩng cao đầu, nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm của Phó Nhược Hằng, trái tim đau đớn.

Đây có lẽ là lần cuối cùng cô đứng trước mặt hắn với tư cách là một người vợ. Sau này gặp lại, cô sẽ hoàn toàn xem hắn như người xa lạ, một người xa lạ cô từng rất yêu.

Trình Ý xoay lưng mà rời khỏi đó, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại hắn lấy một lần.

Cô đã học được từ hắn cách tàn nhẫn, tàn nhẫn với người cô từng cho là cả thế giới.

Khi yêu thì con người ta mới hèn mọn mà nhẫn nhịn cho qua. Hết yêu rồi thì không cần phải khom lưng cúi đầu trước mặt ai cả. Bởi vì ai cũng có lòng tự trọng không được phép giẫm đạp

Cô cảm thấy hai năm nay cô đã đủ hèn mọn đến cùng cực rồi, bây giờ tỉnh ngộ, có lẽ vẫn chưa quá muộn để bắt đầu lại từ đầu.

Dù sao thì đời người dài như vậy, chúng ta vẫn luôn luôn có một cơ hội để bắt đầu lại gọi là ngày mai.

Phó Nhược Hằng là ai? Lâm Tư Hạ lại là ai?

Từ trước đến nay chỉ có người khác rời khỏi hắn là sống không được, chỉ có người khác cầu xin sự thương hại của hắn. Cô như vậy, hắn thật sự có chút không quen? Phải chăng từ trước đến nay đều là do cô diễn kịch.

Lúc này Lâm Tư Hạ đã sớm tức điên lên, cô ta không ngờ Trình Ý lại dám sỉ nhục cô ta bằng cách này. Sớm muộn cũng có ngày cô ta khiến cho cô phải cúi đầu xin lỗi.

“Nhược Hằng, em bị ướt hết rồi. Anh xem vợ cũ của anh, cô ta thật không biết điều, cho dù có tức giận cũng không nên làm như vậy chứ?”

Phó Nhược Hằng lúc này mới nhìn đến Lâm Tư Hạ, ánh mắt lạnh lẽo, “Để anh bảo người làm đưa em về phòng thay đồ.”

Khi Trình Ý kéo vali muốn rời khỏi đó, người làm đều nhìn cô với ánh mắt đầy thương xót.

“Mợ chủ, cô muốn đi thật sao?”

“Ừm, tôi phải đi rồi, sau này sẽ không trở lại nữa, mọi người ở lại mạnh giỏi nha.”

(Trong nhóm phí đọc trước đã đến chap 90, ai muốn vào nhóm ib zalo 0373344240 (Viên).)

Sáng hôm sau,

Theo như đã hẹn, Trình Ý đến cục dân chính đợi Phó Nhược Hằng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ diễm lệ, ưu nhã cao quý.

Phó Nhược Hằng thật sự đúng tám giờ xuất hiện ở cục dân chính, hắn mang kính đen che đi ánh mắt thâm trầm kia.

Không biết là ai thông báo, một đám phóng viên đã tụ tập trước cửa cục dan chính, muốn chụp cho bằng được tin tức Phó Nhược Hằng ly hôn.

Không cần đoán Trình Ý cũng biết là tác phẩm của ai. Nhất định là Lâm Tư Hạ đã lan truyền tin tức kia ra, cô ta sợ bản thân bị nói là người thứ ba.

Cho nên liền tuồn tin tức ra muốn mọi người đều biết Phó Nhược Hằng ly hôn với Trình Ý, cô nhục nhã ra sao? Phó Nhược Hằng là vì cô ta nên mới ly hôn với Trình Ý, cảm giác đắc thắng khiến cho cô ta nằm trên giường vuốt ve cái bụng nhỏ.

Phó Nhược Hằng cảm thấy khó chịu nên đi vào trước. Trình Ý liền theo sau, do Phó Nhược Hằng là người có thân phận đặc biệt cho nên liền được sắp xếp làm thủ tục ly hôn trước.

“Cô Trình đồng ý từ bỏ toàn bộ tài sản nhà họ Phó.”

Nhưng đến khi luật sư đưa tờ đơn ly hôn đến trước mặt hắn, Phó Nhược Hằng lại có chút do dự. Cô nhìn thái độ lưỡng lự của hắn, trong lòng lại càng giễu cợt.

“Sao nào? Không phải là anh hối hận rồi đó chứ? Anh có chịu ký hay là không? Đừng quên, Lâm Tư Hạ và đứa trẻ trong bụng chị ta đang chờ anh.”

Phải rồi, khi Phó Nhược Hằng rời đi, Lâm Tư Hạ đã vòng tay ôm lấy hắn, “Anh có biết em chờ ngày này đã lâu lắm không? Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi.”

Vậy mà khi đối diện với tờ giấy ly hôn, Phó Nhược Hằng lại không có cách nào cầm bút nổi.

Hắn luyến tiếc làm gì người phụ nữ dối trá này?

Hắn luyến tiếc làm gì người khiến hắn hận suốt hai năm nay?

“Nếu như cô không có tiền, vậy thì tôi có thể…”

“Không cần đâu. Tiền của anh tôi không cần, tôi ghét nhất chính là xài chung đồ với người khác. Tiền của anh, tôi một cắc cũng không cần nhận.”

Cô đã nói đến mức này rồi, nếu như hắn còn không ly hôn. Vậy thì chứng tỏ trong lòng hắn không thể rời xa cô.

Hắn là ai kia chứ? Sao hắn lại có thể thích người phụ nữ này kia chứ?

“Được, tôi ký.”

Bàn tay hắn vẽ vài nét nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng. Trình Ý bước ra ngoài, nhìn chiếc nhẫn ly hôn đã biến mất trên tay, bây giờ cô mới ý thức được mình đã ly hôn thật rồi.

Cô và người đàn ông này không còn dây dưa gì với nhau nữa. Mọi chuyện cũng không tệ như cô nghĩ, không có Phó Nhược Hằng, trời vẫn xanh như vậy.

Cô khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, chưa từng cảm thấy tự do như vậy. Khi Phó Nhược Hằng bước ra ngoài, Trình Ý đem chiếc nhẫn trả lại cho hắn ta, “Nghe nói đây là vật gia truyền nhà họ Phó truyền cho con dâu, tôi đem trả lại cho anh. Từ giờ anh có thể thoải mái tặng cho ai thì tặng.”

“Phó Nhược Hằng, tôi chúc anh và ánh trăng sáng trong lòng anh răng lòng đầu bạc, vững kết đồng tâm. Có thời gian thì nên đi khám mắt một chút.”

Cô nói xong câu đó thì tung váy bước đi, váy đỏ rực rỡ trong chiều. Bọn họ nghĩ cô sẽ chúc phúc cho bọn họ sao? Bọn họ mừng hơi sớm rồi đó.