Phó Nhược Hằng nhìn cô ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Trình Ý, đến bây giờ mà cô vẫn muốn lừa gạt tôi sao?”
Trình Ý lắc đầu, tại sao cô nói thật thì lai không một ai tin tưởng cô cả.
“Phó Nhược Hằng, tôi chưa bao giờ… lừa gạt anh cả. Từ trước đến nay tôi chỉ có một người đàn ông là anh thôi. Đứa bé này không phải là của anh thì là của ai?” Cô nói mà nước mắt cô chảy xuống, sớm đã ướt nhòe vạt áo, cô dùng ánh mắt chân thành nhất để nhìn hắn, chỉ mong hắn tin tưởng cô dù chỉ một lần.
“Trình Ý, chị biết anh Nhược Hằng đối xử lạnh nhạt với em. Em không chịu được cô đơn nên mới phạm phải sai lầm. Dù sao thì bây giờ đứa bé cũng đã mất rồi, anh Nhược Hằng sẽ không trách em đâu.”
Lâm Tư Hạ, cô ta rõ ràng biết đứa bé là của Phó Nhược Hằng. Nhưng vó ích gì chứ? Chỉ cần là cô ta nói, Phó Nhược Hằng nghiễm nhiên đều tin cả.
Rõ ràng là cô khiến cho hắn ta mất hết thể diện, không ngờ cô lại dám dối gạt sau lưng hắn, mang thai con của người đàn ông khác.
Vậy mà lúc cô đối diện với cái chết, hắn lại không nỡ bỏ mặc cô. Vẫn đồng ý với điều kiện của Lâm Tư Hạ.
Bây giờ nhìn thấy cô khóc lóc khổ sở như vậy, hắn lại không thể kìm nén được thương xót. Chỉ là Lâm Tư Hạ đã vội giữ lấy tay của hắn.
Trình Ý nhìn Lâm Tư Hạ, biết rõ cô ta muốn nói gì, hại chết cô không được liền khiến cho cô thân bại danh liệt.
“Vậy thì ai mới là con anh? Con của Lâm Tư Hạ sao? Hai người mới là một cặp thần tiên, hai người mới là chân ái. Vậy thì tôi được tính là cái gì đây?”
Cô yêu hắn đến sức cùng lực kiệt, cũng bởi vì yêu hắn mà cô trở nên hèn mọn trong đoạn tình cảm ba người này.
Bởi vì hắn, cho nên cô mới nhận ra bản thân mình thật sự đã yêu nhầm người. Nếu như không phải tại cô cố chấp, đứa bé này cũng không mất đi như vậy.
“Phó Nhược Hằng, anh có biết năm đó là ai khiến chúng ta ra nông nỗi này hay không?”
Lâm Tư Hạ nghe thấy Trình Ý muốn vạch trần mình, liền hốt hoảng sợ cô sẽ vạch trần bí mật của cô ta vội vàng tiến lên nắm lấy tay cô ngăn cản.
“Trình Ý, chị biết em bị kích động nhưng em nói xem, đứa bé trong bụng em đã hai tháng, mà anh Nhược Hằng chỉ mới đụng vào người em dạo gần đây. Làm sao đứa trẻ này lại là của anh ấy được. Nhưng anh Nhược Hằng không trách em, em nên biết ơn anh ấy mới phải.”
Trình Ý sững sờ, không hiểu cô ta đang nói cái gì. Rõ ràng đứa bé chỉ mới có một tháng, tại sao bây giờ lại biến thành hai tháng rồi?
Chẳng trách mà Phó Nhược Hằng lại nói đứa bé không phải là của hắn ta.
“Đứa bé này có phải của Giang Hoa hay không?”
Trình Ý đau lòng, bàn tay nắm lấy vạt áo Phó Nhược Hằng cũng buông lỏng. Thì ra là như vậy, trong lòng hắn cô là loại phụ nữ lẳng lơ sẵn sàng lên giường với đàn ông như vậy.
“Phó Nhược Hằng, tôi chưa bao giờ thích Giang Hoa, cũng chưa từng có bất kì một hành động thân mật nào quá mức với anh ấy. Từ ngày tôi bước chân vào nhà họ Phó, có khi nào tôi không làm tròn bổn phận một người vợ của anh chưa? Nhưng liệu sau tất cả, tôi đã nhận lại được những gì? Tôi nói như vậy, liệu anh có tin hay không?”
Trong đáy mắt cô toàn là tuyệt vọng. Mười năm chân thành phút chốc hóa hư không?
Ta vì người trồng một nhánh hoa đào, người không tới, hoa vẫn nở, chỉ tiếc đẹp trong khoảnh khắc, tàn lụi về sau.
“Trình Ý, là chính bác sĩ làm kiểm tra, cô lại dám bảo là giả sao?”
Không ngờ đúng lúc này cha mẹ của Trình Ý đột nhiên mở cửa đi vào. Nhìn thấy con gái nằm trên giường bệnh, gương mặt cô trắng bệch, toàn thân đều là vết thương. Cha mẹ cô xót xa không thôi.
Hai ông bà nhanh chóng đi đến chỗ Trình Ý, gạt tay Phó Nhược Hằng ra. Toàn bộ cuộc nói chuyện của ba người bị cha mẹ Trình Ý đứng bên ngoài nghe thấy hết tất cả.
“Tiểu Ý, chúng ta về nhà thôi con. Tại sao còn chịu nhiều đau khổ như vậy lại không nói cho cha mẹ biết. Ba mẹ tuy nghèo nhưng cũng không đến mức bán rẻ con gái mình như vậy.”
Sau đó Trình Tường lại quay sang nhìn Phó Nhược Hằng với ánh mắt giận dữ.
“Tôi giao con bé cho cậu để cậu ức hiếp nó như vậy sao? Tôi tưởng con bé gả cho cậu sẽ được hạnh phúc, nào ngờ cậu lại khiến cho con bé thành ra bộ dạng này. Nếu như cậu không yêu nó thì có thể trả về cho tôi mà. Đứa con gái tôi nâng niu trong lòng bàn tay lại bị cậu chà đạp không thương tiếc như vậy.”
Sau đó ông lạnh lùng tuyên bố một câu, “Hôm nay chúng tôi sẽ dẫn Tiểu Ý về. Tiền nhà họ Phó nợ cậu, cho dù có bán cái mạng già này cũng sẽ trả không thiếu một xu.”
Sau đó Trình Tường liền sai Trình Minh đi làm thủ tục xuất viện cho Trình Ý. Nếu như không phải vì mẹ ngăn cản, cậu nhất định sẽ cho Phó Nhược Hằng một cái đấm, đấm chết tên đàn ông mắt mù dám làm chị cậu đau khổ kia.
Có biết bao nhiêu người thích chị của cậu, vậy mà chị của cậu lại đi thích một tên đàn ông không ra gì, chỉ biết ức hiếp cô, khiến cho cô đau khổ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt như vậy.
“Khoan đã, không được dẫn cô ấy đi.”
Cả ông bà Trình và Lâm Tư Hạ đều kinh ngạc trước lời nói của hắn. Hắn vì cái gì lúc này vẫn không chịu buông tay cô?
“Để cho con bé về.”
Lúc này ông nội đột nhiên đi vào, ông chống gậy gõ gõ xuống sàn, nhìn Trình Ý đáng thương nằm trên giường.
“Trình Ý, ông xin lỗi, là ông không biết dạy cháu trai, để con chịu nhiều thiệt thòi như vậy rồi. Hôm nay con muốn quay về Trình gia thì về, không thì có thể đến nhà ông ở, ông tuyệt đối sẽ không để ai ức hiếp con.”