Em Là Người Thứ Ba

Chương 34: Cuộc hôn nhân vô nghĩa.




Ông nội nhìn Trình Ý, hình như từ khi gả vào nhà họ Phó, Trình Ý chưa từng cười đùa vui vẻ bao giờ. Tuy cô không nói nhưng ông biết Phó Nhược Hằng chưa bao giờ xem cô là một người vợ, chưa từng đối xử tốt với cô một ngày nào.

Đến tận bây giờ, khi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của cô, lần đầu tiên ông nghĩ, có phải năm đó ông đã sai rồi không?

Ông đáng lẽ ra không nên ép Nhược Hằng lấy cô. Ông muốn cô dùng sự lương thiện, đơn thuần của cô để cảm hóa trái tim của Phó Nhược Hằng nhưng hình như ông đã sai rồi.

Trái tim lạnh lùng sắt đá của Phó Nhược Hằng chẳng thể nào nhận ra được ai mới là người thật lòng yêu mình.

Nghe đến hai chữ “ly hôn”, trong lòng Phó Nhược Hằng khẽ nhói nhói lên. Hắn không hiểu là mình bị gì nữa.

Trước đây hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân vô nghĩa này với cô thôi. Vậy mà khi cô nói muốn ly hôn, hắn lại dùng thủ đoạn ép buộc không cho cô đi.

Rốt cuộc là tại vì sao?

Đến trái tim hắn, hắn cũng không thể hiểu rõ được. Có lẽ hắn chẳng hiểu rõ gì cả.

Ngay cả cô gái kia, yêu hắn như thế nào, hắn cũng chẳng hiểu rõ được…

Ông nội tức giận quay sang nhìn hắn, “Phó Nhược Hằng, bây giờ con tính như thế nào?”

“Có muốn ly hôn hay là không?”

“Con sẽ không ly hôn đâu.”

Câu nói này khiến cả ông nội lẫn Trình Ý đều rất ngạc nhiên. Bởi vì Phó Nhược Hằng nói ra rất nhanh chóng, giống như tâm thức anh thật sự không muốn đánh mất đi cô vậy.

Mà hắn lại là một người rất quyết đoán, chuyện đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Giá như hắn người hắn yêu là cô thì hay biết mấy.

Giá như những năm tháng hắn đau khổ ấy, người xuất hiện trước trong cuộc đời anh là cô thì hay biết mấy.

Giá như… giữa bọn họ không có chuyện hiểu lầm kia thì tốt biết mấy.

Nhưng mọi chuyện chỉ là “giá như” mà thôi.

“Không chịu ly hôn mà đối xử tệ bạc với con bé? Không muốn ly hôn mà nửa đêm chạy đi ngoại tình? Để con bé phải đau khổ như thế này, từ bao giờ con trở thành một kẻ tệ bạc như vậy hả Nhược Hằng?”

“Con…”

Ông nội biết rõ lý do tại sao hắn lại ngoan cố không chịu ly hôn như vậy là vì cái gì, là bởi vì hắn đã yêu cô rồi. Chỉ là hắn ngu ngốc không nhận ra thôi.

Nhưng mà thời gian của hắn đã hết rồi.

Hắn làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, khiến cho tình yêu ban đầu cô dành cho hắn chỉ còn lại tổn thương không thể lấp đầy. Con đường hắn bước vào trái tim cô càng xa, có phải tất cả đều đã quá muộn màng rồi không?

“Nếu như con không thể đem lại hạnh phúc cho con bé thì hãy để cho người khác cho con bé được hạnh phúc.”

Nghe những lời này, Phó Nhược Hằng tức giận bỏ ra ngoài để lại cô và ông nội đứng đó.

“Trình Ý, con đừng buồn. Còn ông nội đây, ông nội sẽ không để nó ức hiếp con, người phụ nữ kia muốn bước chân vào nhà họ Phó thì phải bước qua xác của ông.”

Trình Ý rơm rớm nước mắt nhìn ông nội.

“Cảm ơn ông nội.”

“Trình Ý, con có trách ta không? Nếu như không phải bởi vì ta muốn bù đắp cho con, cũng không khiến con phải đau khổ thế này.”

Cô lắc đầu, bàn tay nắm chặt bàn tay ông nội Phó.

“Không đâu ạ. Con yêu anh ấy từ năm mười bảy tuổi, được ở bên cạnh anh ấy thời gian qua chính là điều con luôn mong ước. Chỉ là… chắc có lẽ con chưa đủ tốt để khiến anh ấy yêu con, anh ấy ghét bỏ con. Đó không phải là lỗi của ông nội đâu ạ, làm sao bắt ép một người không yêu mình được ạ.”

Cô bật khóc, cô vẫn nghĩ mình mạnh mẽ lắm nhưng đứng trước ông nội cô lại không cách nào giữ nổi bình tĩnh.

Hắn lái xe đi ra ngoài, đến quán bar uống rượu với bạn bè. Tâm trạng của hắn đang rất khó chịu. Hắn cũng không hiểu tại sao?

“Sao, hôm nay lại có chuyện gì à?”

Lãnh Thiên Kình và Bắc Minh là bạn của Phó Nhược Hằng, cả ba chơi với nhau rất thân, cũng là những người có quyền thế không ai sánh bằng.

“Mặt cậu ấy vui sao nổi, ăn vụng quên chùi mép bị cánh phóng viên chụp lại được. Còn đưa hẳn lên trang nhất.”

“Mấy cậu im đi được không?” Phó Nhược Hằng quát.

“Sao, chẳng phải cậu luôn muốn tìm cách ly hôn với vợ sao? Vừa hay Tư Hạ quay về rồi, có phải hai người định nối lại tình xưa không?”

“Nối cái đầu cậu á.”

Bắc Minh nhìn hắn cười chán nản, “Miệng cậu lúc nào cũng toàn lời mỉa mai chẳng hiểu sao Trình Ý lại thích cậu được? Bây giờ cậu quay lại với tình cũ rồi, vậy là hai người sẽ ly hôn đúng chứ? Nếu như cậu không cần cô ấy nữa thì nói với tôi, tôi đem cô ấy làm bảo bối nhỏ.”

Phó Nhược Hằng nghe đến đây thì vô cùng tức giận, hắn nắm lấy cổ áo Bắc Minh, trừng mắt lớn quát, “Tôi cấm cậu động đến cô ấy. Cậu chơi bời phụ nữ bên ngoài sao cũng được nhưng tôi cấm cậu động đến cô ấy.”

“Ái chà, vợ tôi kia đấy! Phó Nhược Hằng, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu không bao giờ thừa nhận Trình Ý là vợ của cậu. Trước đây cậu luôn muốn tìm cách để kết thúc cuộc hôn nhân này, bây giờ được ly hôn, tại sao cậu lại do dự?”

Phó Nhược Hằng trầm mặc.

Ly hôn thì ly hôn, hắn cầu còn không được. Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã định sẵn là một sai lầm. Nhưng khi nhớ lại đôi mắt hoen đỏ cùng tấm thân gầy hao của cô, trái tim sắt đá của hắn có hơi chút nhói đau và khó chịu.