“Phó Nhược Hằng, xem mày đã làm cái gì vậy?”
Ông nội Trình tức giận, không thèm kiêng dè mà ném thẳng tờ báo có hình ảnh nhức mắt của Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ. Trong ảnh là hình Lâm Tư Hạ hôn Phó Nhược Hằng ở trong xe, còn lên hẳn trang đầu.
Sáng nay sau khi hình ảnh này bị phát tán trên mạng, giá cổ phiếu của Phó gia rớt không thấy điểm dừng. Nhưng điều khiến ông nội tức giận không phải là vì giá cổ phiếu rớt mà là vì hành động đáng xấu hổ của Phó Nhược Hằng.
Ông thật sự rất bất lực với hắn.
Phó Nhược Hằng bị ông nội đánh, hắn cầm tờ báo lên xem, cũng ngạc nhiên không kém. Hắn không hiểu sao những hình ảnh này lại bị lọt ra bên ngoài.
“Ông nội, ông nghe con giải thích…”
“Còn cần giải thích, người cần nghe giải thích bây giờ không phải là ta, mà là Trình Ý. Chẳng phải hôm qua ta đã nói với con, nhất định không được làm chuyện có lỗi với Trình Ý sao? Vậy mà nửa đêm con lại hẹn tình nhân cũ trong khách sạn?”
“Con không có, con chỉ là thấy cô ấy say quá cho nên mới thuê cho cô ấy một phòng để nghỉ qua đêm thôi.”
“Vậy còn trong hình thì sao, hai người hôn nhau như thế mà bảo là không có gì sao?”
Tâm trí Phó Nhược Hằng lúc này rối loạn, dường như không còn lời nào để giải thích. Bởi mọi chuyện đã quá rõ ràng, trong hình rõ ràng là hắn, không có cắt ghép, cũng không thể ngụy biện là giữa bọn họ không có gì được.
Ngủ bọn họ cũng ngủ rồi, còn bị chính mắt Trình Ý bắt tận giường. Nếu như không phải hắn lấy nhà họ Trình ra đe dọa, cô có thể đã nói cho ông nội biết từ lâu rồi.
Lúc đó hắn sẽ bị ông nội đánh chết!
“Phó Nhược Hằng, đàn ông đào hoa lăng nhăng bên ngoài ta có thể hiểu được nhưng ít ra con ăn vụng phải biết chùi mép chứ? Bây giờ không chỉ Trình Ý mà cả nước đều biết chuyện xấu của con, con không nghĩ cho Phó gia thì cũng phải nghĩ cho Trình Ý chứ?”
“Trình Ý? Trong mắt ông lúc nào cũng chỉ có Trình Ý thôi sao? Rõ ràng ngay từ đầu cô ta đã biết con với Lâm Tư Hạ là một cặp, là cô ta cố tình chen ngang. Bây giờ đau khổ cho ai xem?”
Ông nội tức giận, bảy mươi tuổi rồi ông vẫn bị Phó Nhược Hằng chọc giận. Hai bàn tay cầm gậy run lên, mặt ông đỏ trạch, cầm lấy cậy gậy chống trên tay đánh vào lưng Phó Nhược Hằng, vừa đánh ông vừa chửi.
“Phó Nhược Hằng, ta dạy con làm người như vậy sao? Không nhận lỗi của bạn thân còn cho rằng người khác xứng đáng chịu tổn thương vì lỗi sai của con sao?”
Gương mặt của Phó Nhược Hằng đanh lại, tuôn trào cảm giác ấm ức trong lòng. Hắn luôn cảm thấy có lẽ ông nội còn thương Trình Ý hơn cả hắn.
Từ ngày cô bước chân vào nhà họ Phó, hắn giống như trở thành cái gai trong mắt ông, ông lúc nào cũng vì Trình Ý mà chỉ trích hắn.
Rõ ràng trước đây ông nội thương hắn nhất mà. Từ sau khi hắn mất cha mất mẹ, ông nội coi hắn như thể máu thịt trên da mà yêu thương, chỉ sợ khiến hắn tủi thân với bạn bè mà thôi.
Vậy mà từ khi người phụ nữ kia đến khiến cho ông nội thay đổi, lúc nào cũng tìm cách để chỉ trích hắn. Thành ra hắn lại càng căm ghét cô hơn, ghét cô giành mất tình yêu của ông nội dành cho hắn.
Phải chăng là hắn đang ganh tị với cô sao?
“Con không có. Lúc đó là Tư Hạ uống nhiều quá, thần trí không tỉnh táo cho nên mới cưỡng hôn con. Chẳng lẽ ông bắt con bỏ mặc cô ấy sao?”
Ông nội thở hồng hộc, đánh hắn chỉ thêm đau tay, ông trừng trừng mắt nhìn hắn, “Vậy sao con bỏ mặc Trình Ý thì được?”