Trình Ý bật cười, trong lòng lại như tàn tác thê lương.
Có lẽ giữa bọn họ chỉ là nghiệt duyên, kết thúc, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phó Nhược Hằng đi ra bên ngoài cầm lấy một cái khăn khô ném lên người cô.
“Mặc vào, đừng có dùng thân thể đó quyến rũ tôi.”
Hắn ngồi phịch xuống giường, chân cô theo sau, đứng thụt lùi vào một góc, nái tóc cô ướt sũng chảy xuống đôi gò má ửng hồng.
“Lại đây! Nếu như không muốn ngày mai tin tức nhà họ Trình phá sản vậy thì mau bước đến đây lau tóc cho tôi.”
Trình Ý cắn răng, trong mắt đong đầy là đau khổ, chầm chậm tiến đến bên giường, mặc kệ vết thương mà lau khô tóc cho hắn.
Trình Ý nhìn hắn thật sâu, dường như muốn nhìn ra từ vẻ mặt của hắn đang nghĩ gì. Nhưng người đàn ông này quá khó đoán, tâm của hắn đang ở đâu, bên ai, cô thật sự muốn biết.
Hai người ở cạnh bên nhau, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Có yêu rồi mới hiểu được, tình cảm đôi khi hèn mọn cỡ nào.
Được yêu là hạnh phúc, không được yêu thì đó là bi kịch.
Chỉ đáng tiếc nụ cười ấy chưa từng dành cho em, cái ôm ấm áp ấy chưa từng dành cho em.
Em chỉ là người thứ ba, người thế thay một người anh yêu.
Cô rơi nước mắt, bàn tay cô ngừng lại, cô chậm chạp mở lời.
“Tóc khô rồi. Tôi… tôi ra sô pha ngủ.”
“Có giường tại sao lại không ngủ? Cô muốn trốn tránh tôi sao?”
“Hôm nay tôi không khỏe, tôi không muốn làm anh khó chịu.”
Cô ngồi dậy, bước đến đầu tủ, lấy ra toa thuốc trị thương cô đã chuẩn bị sẵn. Khi thấy cô bôi vào vết thương bị mảnh thủy tinh cứa vào hồi chiều, hình ảnh cô nằm dưới đất vô dụng bên cạnh Lâm Tư Hạ đó tràn về trong tâm trí hắn.
Thì ra vết thương đó đúng là của cô thật.
“Tại sao lúc chiều người bị thương là cô tại sao cô lại không nói?”
Cô nhếch môi cười giễu cợt, “Quan trọng sao? Lúc đó chẳng phải tự trong lòng anh đã có đáp án rồi sao?”
Đúng vậy, trong lòng hắn lúc đó đã mặc định người bị thương là Lâm Tư Hạ, người cần được hắn che chở là Lâm Tư Hạ, không phải cô.
Tâm ở đâu thì thân thể sẽ tự động lên tiếng bảo vệ thôi. Hắn có thể gạt người nhưng lại không thể dối mình được.
Chỉ cần cô ta xảy ra chuyện, tất cả lỗi lầm đều là của cô.
“Trình Ý, cô không được động đến Tư Hạ. Cô động đến cô ấy một lần, tôi sẽ khiến cho cô trả giá gấp bội.”
“Tôi động đến cô ta? Phó Nhược Hằng, uổng cho anh thông minh như vậy nhưng trái tim lại mu muội bị tình yêu che lấp. Nếu như trong lòng anh tôi thở thôi cũng là sai vậy thì cứ cho là như vậy đi.” Miệng Trình Ý khẽ nở ra một nụ cười giễu cợt, ngồi tự mình lau đi vết thương, bôi thuốc.
Vợ người ta bị thương, chồng sẽ đến quan tâm hỏi han, sau đó sẽ chăm sóc an ủi, còn cô, cô phải tự mình làm hết tất cả.
Cô quen rồi, khóc tự lau, đau thì tự chịu, rốt cuộc cô trông chờ chi vào một tình cảm không tồn tại?
Phó Nhược Hằng nhìn dáng vẻ cô đơn của cô trên sô pha, vai cô hao gầy, mắt cô ửng đỏ. Trời vào khuya càng lạnh, vết thương thấu qua da thịt, cô lại không hề có chút biểu hiện gì khi lau vết thương cả.
“Đau không?” Hắn muốn hỏi nhưng lời không thốt ra được khỏi cửa miệng.
Nếu như là Lâm Tư Hạ, cho dù là một vết thương nhỏ cũng sẽ nhăn mày, bám víu lấy hắn muốn được che chở. Cô lại giống như rất cô độc, không cần ai thương hại.
Đôi mắt cô luôn buồn nhưng trái tim cô lại cứng cỏi. Cô chịu đựng hai năm, không tự thương mình thì chờ ai thương mình?
Trong mắt hắn có chút dao động, hắn chẳng hiểu gì về cô cả nhưng hắn còn đang do dự liền bị tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang.
Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng giọng nói của Lâm Tư Hạ truyền đến dịu dàng như nước.
“Nhược Hằng, em nhớ anh lắm, em sai rồi. Em không nên lừa gạt anh… híc…”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, giọng đã nghẹn ngào, lẫn trong giọng nói hình như còn có cả tiếng khóc nữa. Giọng cô ta thút thít khiến cho Phó Nhược Hằng chạnh lòng.
“Em chẳng qua chỉ là… chỉ là sợ mất anh thôi. Nhược Hằng, người ta mới xem phim kinh dị, em sợ lắm, không dám ngủ, anh đến ngủ với em có được không?”