Em Là Người Thứ Ba

Chương 21: Kẻ khóc người cười.




Đúng là đổi trắng thay đen mà, cùng một cách thức giống như ba năm trước khiến cho Phó Nhược Hằng thành công mà hiểu nhầm cô, từ đó oán giận cô không cách nào hóa giải.

Bây giờ nghĩ lại, thì ra ngay từ đầu cô luôn là một con ngốc, để mặc cho cô ta giễu cợt khiến cho cô mãi mãi là kẻ thứ ba độc ác trong cuộc tình này.

Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Lâm Tư Hạ trong lòng, lại nhìn thấy chiếc đầm nhuộm thẫm màu máu, hắn cứ nghĩ đó là máu của Lâm Tư Hạ liền không có cách nào bình tĩnh nổi.

Thật uổng cho hắn phút trước còn vì cô mà từ chối Lâm Tư Hạ.

“Trình Ý, sao cô dám làm ra chuyện độc ác như vậy hả? Cô biết chân cô ấy đã bị cô làm cho tàn phế. Vậy mà cô vẫn còn không biết giới hạn, lại còn nhân lúc tôi không có ở đây mà hãm hại cô ấy.”

Thì ra lúc mới nãy cô ta đã canh chừng thời gian Phó Nhược Hằng đến bệnh viện đón cô đã bày ra một màn kịch hòng để cho Phó Nhược Hằng hiểu lầm lại càng thêm hiểu lầm Trình Ý, khiến cho tình cảm vừa mới nhen nhóm của Phó Nhược Hằng lập tức dập tắt.

“Có vẻ như tôi đã quá xem thường cô rồi nhỉ? Nhân lúc tôi không có ở đây, cô lại dám giở trò hãm hại cô ấy tiếp sao?”

Phó Nhược Hằng đôi mắt đã đỏ ngầu vì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ lắm thủ đoạn này. Rõ ràng là trước mặt hắn tỏ vẻ yếu ớt đến mức không nhấc nổi một đầu ngón tay. Làm cho hắn còn cảm thấy có chút tội lỗi mà hôm nay trực tiếp đến đón cô về nhà.

Vậy mà sau lưng hắn lại làm ra loại chuyện độc ác như vậy?

Hắn biết cô đố kị với Lâm Tư Hạ, dục vọng sớm phải loại trừ cô ta mới hả dạ. Chỉ là vừa vặn bị hắn bắt gặp. Loại phụ nữ lòng dạ nham hiểm như vậy sẽ là người hắn yêu sao?

Đôi mắt cô đỏ hoe, ấm ức nói: “Tôi không có. Tôi chỉ là muốn đỡ chị ta thôi.”

Trình Ý nén cơn đau nhìn hắn, thân thể yếu ớt mới bị va đập, người bị thương cũng là cô, vậy mà cuối cùng lại trở thành kẻ hại người khác đến mất hết nhân tính.

“Im miệng đi! Cô đây là bảo cô ấy đem tính mạng mình ra để bịa chuyện? Trình Ý, tại sao trên đời lại tồn tại loại phụ nữ hai mặt đáng sợ như cô chứ?”

Đáng sợ ư? Cô cũng muốn bản thân mình đáng sợ một chút, biết đâu như vậy sẽ không phải chịu cảnh bị người ta hãm hại đến mức ngay cả một lời giải thích cũng trở thành lời nói dối không chớp mắt.

Đã có khi nào hắn chịu nghe cô giải thích chưa?

Đã có khi nào hắn dùng ánh mắt dịu dàng đó để nhìn lại cô hay chưa?

Đã có khi nào hắn nghĩ đến cảm nhận của cô dù chỉ một lần hay thôi chưa?

Nếu như hắn có thể yêu thương cô bằng một phần mười đối với Lâm Tư Hạ thôi. Có lẽ cô cũng không cảm thấy xót xa đến như thế này.

“Cô ấy đến thăm cô, cô lại dùng thái độ này để đối với cô ấy, có phải là cô đã hại người đến nghiện rồi hay không? Chưa hại chết cô ấy cô không cam lòng có đúng không?”

Cô muốn lên tiếng giải thích nhưng quan trọng sao? Hắn sẽ tin những gì cô nói sao? Giống như những gì Lâm Tư Hạ đã nói, đó là sự khác biệt giữa kẻ được yêu và người không được yêu.

Trong lòng hắn, cô chưa bao giờ là thứ đáng để tin tưởng, đột nhiên cô bật cười lớn tiếng, “Phó Nhược Hằng, đến bao giờ thì anh mới có thể tin tôi đây? Ha, có lẽ là không bao giờ.”

Hành động kỳ lạ này của cô đã khiến cho Phó Nhược Hằng thoáng chốc sững người, hắn tự hỏi lời cô nói có nghĩa là gì nhưng đột nhiên bị cánh tay của Lâm Tư Hạ níu lại.

“Nhược Hằng, chân em đau quá, hình như bị sưng rồi.”

“Đi, anh đưa em đi sức thuốc.”

Lâm Tư Hạ nằm gọn trong lòng hắn khẽ nở một nụ cười đắc ý. Muốn giành với tôi sao, cô không có cửa.

Đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn thoáng nhìn thấy máu từ tay cô nhỏ xuống sàn nhà nhưng hắn lại không quan tâm. Trong lòng hắn bây giờ đều cho rằng cô bị như vậy là đáng đời.

Hắn bế Lâm Tư Hạ rời khỏi đó để mặc cho Trình Ý ngồi đó gục mặt khóc nức nở. Vết thương trên da thịt cũng không có cách nào so sánh được với vết thương trong tim.

Người càng quan trọng, càng khiến bản thân dễ tổn thương.

Khi bạn yêu một người nào đó cũng chính là lúc bạn để cho người đó có cơ hội tổn thương mình.

Sau khi rời khỏi đó, Lâm Tư Hạ cứ một mực muốn hắn đưa về nhà thay vì đến bệnh viện băng bó với lý do muốn được hắn chăm sóc.

“Tư Hạ, em ngồi đây đi. Để anh đi lấy hộp cứu thương.”

“Dạ.”

Khi hắn vừa đưa cô ta về đến nhà liền đi lấy hộp sơ cứu, khi quay lại liền thấy cô ta đang nhắn một cái tin gì đó. Nhưng khi nhìn thấy hắn, cô ta liền chột dạ mà cất điện thoại đi. Hắn không để ý nhiều chỉ ngồi xuống nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ, nhưng khi hắn vén váy cô ta lên liền phát hiện chẳng có vết thương nào cả. Nhưng rõ ràng váy của Lâm Tư Hạ dính rất nhiều máu, vậy vết máu đó ở đâu ra?

“Tư Hạ, chẳng phải lúc nãy em nói mình bị thương sao?”

“Không phải, lúc nãy… lúc nãy… em chỉ cảm thấy đau chân thôi.”

Hắn nhìn cô ta, ánh mắt thoáng chốc trở nên nghi hoặc.

“Nhưng mà Tư Hạ, chẳng phải chân của em bị liệt rồi sao lại có cảm giác đau? Còn nữa, máu trên chiếc váy này rốt cuộc là của ai?”

Đột nhiên hắn nhớ đến cánh tay bị thương của cô. Chẳng lẽ máu này là của cô sao?