Bịch!
Giỏ trái cây trên tay Trình Ý rơi xuống, Trình Ý mới vừa từ bên ngoài trở về liền vô tình mà nghe hết cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Cơn đau đớn truyền đến từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến rơm rớm nước mắt. Từ lâu cô đã biết trong tim Phó Nhược Hằng hoàn toàn không hề yêu cô. Nếu như không xảy ra sự việc đó, có lẽ cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ lấy cô.
Cô đã từng tưởng tượng ra hàng vạn lần hắn chịu mở lòng yêu cô. Cô tự huyễn hoặc bản thân rằng, chỉ cần cô nỗ lực, sớm muộn gì cũng có ngày trong trái tim của Phó Nhược Hằng sẽ có một vị trí nào đó dành cho cô.
Nhưng hôm nay nghe thấy những lời tàn nhẫn này, cô mới biết kỳ thực bản thân đã lầm rồi.
Bọn họ kết hôn một năm nhưng thời gian bên nhau lại chưa đến năm ngày. Thời gian hắn và cô nhìn mặt nhau có lẽ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một cuộc hôn nhân vốn dĩ chỉ có thể đơn phương duy trì, kết thúc hay không, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trình Ý vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, để mặc cho những trái cam kia lăn lốc dưới sàn. Bây giờ trái tim cô còn tan nát hơn cả những trái cam đó nữa.
Cô ngồi thụp xuống đất, gục mặt khóc nức nở. Sau khi kết hôn, cô luôn muốn trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt nhưng Phó Nhược Hằng chưa từng cho cô cơ hội làm điều đó.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, vốn dĩ cô cố tình về sớm muốn chuẩn bị cho hắn một bữa tối thịnh soạn, cũng không biết hắn có nhớ đến ngày này hay không? Có quay về hay không?
Nhưng nào ngờ lại nghe thấy phải chuyện mà bản thân không muốn nghe thấy nhất.
Hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu nhưng giữa bọn họ vốn dĩ làm gì có cái gọi là tình yêu?
Cô tự cười bản thân mình quá ngu ngốc đi, tự gánh lấy cái tình yêu đơn phương này. Trong khi đó hắn lại chẳng một chút bận tâm đến cuộc hôn nhân này.
Tất cả là do cô tự mình chuốc lấy.
Đêm nay Trình Ý thế mà lại không trở về nhà, nhìn đến điện thoại cũng không có một cuộc gọi nhỡ nào, dường như chẳng một ai quan tâm đến cô cả. Trái tim đã thôi hy vọng nhưng vẫn khiến cho cô mang muộn phiền. Tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan mớ suy tư hỗn độn của Trình Ý.
Cô nhìn màn hình điện thoại, người gửi tin nhắn đến không ai khác chính là ánh trăng sáng trong lòng người chồng Phó Nhược Hằng của cô, Lâm Tư Hạ.
“Trình Ý, cô gả cho Nhược Hằng ba năm mà anh ấy vẫn không hề yêu cô, xem cô thất bại như thế nào nhỉ?”
“Cô xem hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của hai người, anh Nhược Hằng lại đến tìm tôi, cô có biết anh ấy nói với tôi như thế nào không? Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy chán ghét loại phụ nữ như cô, chỉ có tôi mới có thể đem lại niềm vui cho anh ấy mà thôi. Cô xem cô làm vợ thất bại cỡ nào nhỉ? Sao cô không tự biết thân biết phận mà rời khỏi anh ấy đi nhỉ?”
Một loạt những tin nhắn giễu cợt được gửi đến. Trình Ý vẫn lựa chọn im lặng, không phải là không muốn tranh giành mà là người sau cùng người trong lòng lấy gì mà tranh giành? Không cần nghĩ cũng biết Phó Nhược Hằng sẽ chọn ai.
“Cô có biết bây giờ anh ấy và tôi đang làm cái gì không? Làm chuyện mà anh ấy không bao giờ muốn làm với cô.”
Bàn tay Trình Ý nắm chặt điện thoại, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống màn hình điện thoại. Cảm thấy đau đớn như bị ai đó khoét tim ra.
“Trở về nhà đi, tôi có bất ngờ dành cho cô đấy.”
Trình Ý không hiểu ý trong lời nói này của cô ta là có ý gì. Chỉ cảm thấy trái tim đã sớm nguội lạnh trước những lời công kích của Lâm Tư Hạ.
“Cô có ý gì? Tại sao tôi phải về?”
“Tôi đang ở nhà của cô, ngủ với chồng của cô.”
“Không… không thể nào!” Bàn tay cầm điện thoại của cô run rẩy.
“Vậy cô nhường chồng của cô cho tôi nha. Dù sao thì sớm muộn tôi cũng sẽ trở thành mợ Phó, sớm muộn gì người bên cạnh anh ấy cũng là tôi. Còn cô sẽ sớm bị đá ra khỏi căn nhà đó mà không có một xu dính túi.”