Em Là Người Thứ Ba

Chương 15: Thuốc tránh thai.




“Phó Nhược Hằng, trả tự do cho tôi có được không?” Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.

Lực đạo ở tay hắn càng mạnh, bóp chặt lấy cằm cô, hừ lạnh nói: “Cô nói cái gì, đang muốn chọc điên tôi có phải không?”

“Tôi nói thật đấy.”

Cô quá mệt mỏi rồi! Chạy theo một người không yêu mình suốt mười năm, cô không mệt sao?

“Trả tự do cho cô ư? Không bao giờ, ngày nào cô vẫn còn là vợ tôi, ngày đó tôi sẽ không để cho cô được tự do.”

Cô nghĩ hắn sẽ thương xót cho cô, nhưng cô đã lầm rồi.

Hắn muốn giày vò cô.

Muốn cô cả đời này chỉ có thể sống trong đau khổ.

Nhưng không lẽ cả đời này cô phải chịu sự hành hạ của hắn đến chết sao?

Hắn buông chiếc cổ nhỏ của cô ra, lạnh giọng ra lệnh: “Trưa nay, đem cơm đến cho tôi. Nhớ, sau này khi tôi muốn thì cô nhất định phải thỏa mãn cho tôi.”

“Sao không tìm Lâm Tư Hạ của anh đến mà thỏa mãn?” Giọng cô nhàn nhạt nhưng đầy mỉa mai.

“Nhớ, cô vĩnh viễn không bao giờ so sánh được với cô ấy.”

Hắn dứt khoát mà rời đi.

Có lẽ một ngày chưa bức chết cô, hắn còn chưa hài lòng.

Khi hắn đến công ty rồi hắn vẫn không yên tâm, đêm qua lúc làm chuyện đó với Trình Ý, hắn không có mang bao hay dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào. Hắn liền gọi điện cho quản gia, nói với ông đích thân nhìn thấy Trình Ý uống thuốc tránh thai.

“Cô, đem cái viên thuốc tránh thai này cho thiếu phu nhân. Nhớ phải nhìn thấy cô ấy uống vào.”

“Nhưng chẳng phải lão gia đang muốn có cháu bồng sao?”

“Đây là mệnh lệnh của ông chủ, chúng ta chỉ là người làm, chỉ làm theo lệnh chủ. Trong căn nhà này, số phận của cô ta cũng chẳng khác chúng ta là mấy đâu.”

Những lời lẽ tàn nhẫn như vậy vừa hay bị Trình Ý vừa bước xuống nhà nghe thấy được. Khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt của cô, tất cả đều như đứng hình ngay tại chỗ.

Bọn họ cũng biết Trình Ý rất đáng thương. Ở trong căn nhà này ba năm, dốc lòng vì Phó Nhược Hằng ba năm nhưng lại không đổi được lấy một cái nhìn của người đàn ông kia. Địa vị của cô trong nhà có khác gì bọn họ chứ?

Bọn họ liền cất giọng nói: “Mợ chủ, cô không muốn uống cũng được. Tôi tin lão gia nhất định cũng rất mong cô có thai.”

“Có ích gì chứ? Anh ấy không muốn có con với tôi. Một đứa trẻ không được cha nó mong chờ vậy thì sinh ra chẳng phải rất tàn nhẫn với nó hay sao chứ?”