Em Là Người Thứ Ba

Chương 123: Nhận ra tất cả sự thật.




Gần sắp tới ngày kết hôn của Trình Ý và Tống Tri Hành. Vậy mà cô lại nghe được một tin tức liên quan đến chồng cũ.

Mọi người nói thực ra bao lâu nay anh không hề kết hôn, anh cũng sống cùng Lâm Tư Hạ. Cô ta đã trở thành gái bán hoa ở phố đèn đỏ.

Đó từng là người phụ nữ Phó Nhược Hằng yêu kia mà. Cho dù có sống chết cũng muốn lấy cô ta làm vợ kia mà. Sao cô ta lại lâm vào tình cảnh như thế này?

Anh nỡ để cho cô ta đau khổ như thế sao? Anh không yêu cô ta nữa sao? Từ sau khi cô giả chết, anh lại hủy bỏ hôn lễ với cô ta sao?

Vậy thì hai năm nay anh đã rốt cuộc đã làm những gì? Tại sao đột nhiên lại bị mù?

Đột nhiên cô lại nghĩ đến đôi mắt mới được hiến của cô.

“Trình Ý! Trình Ý!”

“À, hả? Xin lỗi, em không cố ý. Xin cha tiếp tục làm lễ.”

“Trình Ý, con có đồng ý lấy Tống Tri Hành làm chồng, hứa sẽ luôn yêu thương và chăm sóc cho anh ấy dù là khi ốm đau hay khi bệnh tật cũng sẽ không rời bỏ không?”

Thì ra là cô đã bước lên lễ đường đọc lời tuyên thệ. Trước mặt cô là chàng trai yêu cô bốn năm, cậu đã hy sinh rất nhiều cho cô.

Trước mặt cô, Tống Tri Hành vẫn còn đang chờ đợi cái gật đầu của cô. Trình Ý không biết phải làm gì, đầu óc cô bây giờ trống rỗng, cô biết chỉ cần cô đồng ý, nửa đời sau của cô nhất định sẽ được hạnh phúc.

Tống Tri Hành là một chàng trai tốt. Nếu như cô gả cho anh nhất định sẽ được hạnh phúc nhưng cô lại không có cách nào mở miệng được.

“Trình Ý.”

Tống Tri Hành gắt gao nhìn cô, gọi tên cô trong đáy mắt hiện lên muôn phần chờ đợi. Ngay cả lúc này đây, khi cô đang trở thành cô dâu của cậu, trái tim cô vẫn không ở đây.

Cậu đeo nhẫn vào tay cô nhưng Trình Ý bất giác lùi lại, vô thức tránh né rõ ràng. Trong ánh mắt Tống Tri Hành thoáng chút đau lòng, trái tim co thắt, gả cho cậu, cô vẫn chẳng cam tâm tình nguyện.

Cậu cần gì một thân xác chứ? Thứ cậu cần là trái tim của cô, cần cô cũng cam tâm tình nguyện gả cho cậu.

Tống Tri Hành nhìn vẻ mặt khó xử lúc này của cô. Cậu đã biết được câu trả lời của cô rồi, cậu thở dài, đau lòng nói.

“Trình Ý, chị đi đi.”

“Sao cơ?”

“Tôi không thể kết hôn với một người không yêu mình được. Chị đi tìm Phó Nhược Hằng đi…”

Trình Ý vô cùng ngạc nhiên khi Tống Tri Hành cư xử như vậy. Bởi vì cô biết Tống Tri Hành rất yêu cô, cho dù như thế nào thì cũng sẽ không để cho cô rời đi, càng huống hồ chi là trong hôn lễ của bọn họ lại kêu cô đi tìm người đàn ông khác.

“Tri Hành, tôi thật sự không phải không muốn kết hôn đâu.”

“Chị có thể lừa được người khác, có thể lừa gạt chính bản thân mình nhưng lại không thể lừa gạt được tôi. Chị vẫn còn yêu Phó Nhược Hằng, vậy thì chị hãy đi tìm anh ta đi.”

Trình Ý nhìn Tống Tri Hành khó xử, cô biết do cô có lỗi, cô đứng đây nhưng tâm trí lại luôn nghĩ về Phó Nhược Hằng.

“Tôi không thể phản bội cậu được.”

Tống Tri Hành gượng cười mà trong lòng như có ngàn con dao đâm qua.

“Thực ra thì người đêm đó giải thuốc cho chị không phải là tôi mà là Phó Nhược Hằng. Người cam tâm tình nguyện hiến giác mạc cho chị cũng là Phó Nhược Hằng. Anh ta căn dặn tôi không được nói cho chị biết nhưng tôi biết, nếu như tôi không nói cho chị biết, cả đời này chị chắc chắn sẽ hận tôi.”

Trình Ý nghe xong tất cả mọi chuyện thì sững sờ.

“Vậy người bảo mẫu mấy hôm trước tôi tuyển…”

“Chính là Phó Nhược Hằng.”

Cô không dám tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy. Người đàn ông luôn mang đến cho cái cảm giác giống hệt với anh, thực ra vẫn luôn là anh. Anh lại hạ mình đi làm giúp việc cho cô, chăm sóc cho cô, nấu ăn cho cô từng bữa, lo lắng cho cô từng chút một.

Trước đây, anh đâu có như thế?

Anh nói sẽ không bao giờ yêu cô kia mà, anh cũng nói cô không xứng được anh đối xử tốt. Cho nên cô mới luôn không nghi ngờ người đàn ông kia chính là anh.

“Không thể nào. Chẳng phải anh ấy đã kết hôn rồi sao?”

Cô cảm giác sống lưng mình lạnh toát. Cô vẫn luôn cho rằng, anh chắc chắn đã quên đi cô mà sống hạnh phúc cùng Lâm Tư Hạ rồi.

Vậy mà vào lúc cô tuyệt vọng nhất, Tống Tri Hành lại nói với cô rằng, thì ra anh chưa từng quên cô. Thì ra anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

“Thực ra năm đó anh ta không có lấy Lâm Tư Hạ. Tất cả chỉ là một màn kịch do anh ta dựng nên để vạch trần cô ta mà thôi. Nhưng không ngờ lúc đó em lại bị tai nạn, anh ta biết được tất cả sự thật đã ôm đau khổ mà sống suốt hai năm nay. Anh ta cũng đã tự dằn vặt mình rất nhiều. Không biết tại sao anh ta lại biết em còn sống mà tìm đến đây.”

Hèn gì người đàn ông kia cứ tìm cách tiếp cận cô, nói những lời đưa đẩy với cô. Anh luôn dịu dàng với cô như vậy.

“Còn nữa, thực ra Tiểu Nhiên là con gái của hai người, là em gái của Tiểu An. Năm đó, Lâm Tư Hạ vì muốn hãm hại em đã mua chuộc bác sĩ bắt mất Tiểu Nhiên. Thực ra giữa Phó Nhược Hằng và Lâm Tư Hạ chẳng có gì cả, Tiểu Nhiên là con của hai người, anh ta cũng mới phát hiện ra sự thật đó gần đây.”

Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh lại đối tốt với Tiểu An như vậy. Thì ra là vì anh đã biết tất cả mọi chuyện, chỉ có cô là như con ngốc không biết gì mặc cho anh mặc sức chơi đùa.

Cô rơi nước mắt, không ngờ từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm giữa bọn họ. Thì ra anh không hề phản bội cô, anh hối hận rồi. Anh cũng cầu xin cô tha thứ không ít lần, cảm giác tội lỗi và áy náy khiến cho anh hy sinh đôi mắt của mình cho cô.

Thì ra từ đầu đến cuối, người đàn ông cô yêu cũng yêu cô. Anh cũng yêu cô nhiều như cô yêu anh vậy.

Cô ôm mặt khóc nức nở, tại sao duyên phận giữa bọn họ lại nghiệt ngã như vậy chứ? Rõ ràng là có thể ở bên nhau lại vì hiểu lầm mà phân ly hết lần này đến lần khác.

“Nếu như em đã biết tất cả sự thật rồi thì hãy đi đi. Đến bên người chị yêu, và cũng là người yêu chị.”

Hốc mắt cô đỏ hoe nhìn Tống Tri Hành, “Vậy còn cậu thì sao?”

“Chị đừng lo cho tôi. Có lẽ ngay từ đầu tôi đã được định sẵn kết cục chỉ có thể là nam phụ trong câu chuyện này mà thôi. Bởi vì tôi hiểu, yêu một người chính là buông tay để cho người đó được hạnh phúc. Chị hạnh phúc thì tôi mới có thể hạnh phúc được.”

Trình Ý gật đầu, cảm ơn Tống Tri Hành đã tác thành cho cô. Cô lau đi nước mắt còn ướt đẫm trên mi, xách váy cưới lên chạy khỏi lễ đường để Tống Tri Hành đứng nhìn theo mà cả trái tim như chết lặng.

Cậu cười trên môi mà trong lòng chua chát, nước mắt cậu rơi xuống. Hiếm khi thấy cậu khóc như cậu đã vì Trình Ý khóc rất nhiều, cuối cùng cũng chẳng nhận lại được gì.

Nếu như cậu xuất hiện trước Phó Nhược Hằng, nếu như người cô yêu bằng cả trái tim là cậu thì tốt biết mấy.

Như vậy sẽ không ai phải đau khổ vì làm kẻ si tình.