Em Là Người Của Tôi

Chương 77: 3 tháng ở nước L




Ngay sáng hôm sau Khải Vệ phải lên đường trở lại nước L, vốn đồ anh đợt này không mang về nhiều nên chỉ lấy một vài hồ sơ cùng sự ủy thác của các cổ đông nên Hân Nghi không cần giúp anh soạn đồ gì mấy. Hân Nghi sáng dậy rất sớm cô đi mua ít đồ về nấu bữa sáng cho anh.

-Anh dậy rồi à?

Hân Nghi tay cầm hai đĩa thức ăn ra bàn, Khải Vệ nhanh chân bước tới giúp cô mang đồ ra bàn. Khải Vệ ôm Hân Nghi từ phía sau

-Anh thật sự không muốn xa em.

Hân Nghi quay lại thì Khải Vệ liền hôn lấy môi cô, nụ hôm buổi sớm vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào và quyến rũ đến lạ. Khải Vệ dùng chiếc lưỡi thuần thạo quấn quýt lấy khoang miệng Hân Nghi, anh thật sự không muốn buông cô ra nhưng không được rồi Hân Nghi như thể sắp  hết dưỡng khí tới nơi nhẹ cắn môi anh. Khải Vệ đau nhưng vẫn không buông ra cô cảm thấy được vị máu nơi môi anh khẽ đẩy người anh.Khải Vệ bất đắt dĩ buông ra, lấy tay lao vệt máu trên môi rồi gõ nhẹ vào trán Hân Nghi.


-Em thật tệ, mới có chút mà đã sắp không thở nổi.

-Vì người ta đã lâu không như vậy rồi, hay em nên tập để có thể kéo dài thời gian nhỉ? Khi anh về sẽ thuần thục phối hợp với anh hơn.

-Em dám? Anh sẽ không tha cho kẻ nào dám có suy nghĩ đó.

Hân Nghi nhìn Khải Vệ, cô nắm tay anh hạ giọng và nói chuyện nghiêm túc

-Vệ, em không muốn bị giám sát.

Khải Vệ xoa mu bàn tay Hân Nghi:-Anh là muốn họ bảo vệ em, nếu em không thích anh sẽ không làm vậy nữa.

-Cảm ơn anh. Thật ra ba đã cho người của Kengr âm thầm bảo vệ em.

Hân Nghi ôm lấy Khải Vệ, mặt tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh.

-Anh biết nhưng anh muốn em an toàn nhất. Nếu em thấy không thoải mái anh sẽ không làm vậy nữa.

Khải Vệ vuốt tóc Hân Nghi, hai người cùng ăn sáng rồi đến sân bay. Trong lúc đợi máy bay cất cánh Hân Nghi bỗng có việc gắp cần phải trở lại công ty giải quyết ngay nên không thể cùng anh đợi được.


-A Dũng không cần đi theo bảo vệ Hân Nghi nữa.

-Vâng ạ.

Phong Nha đang đọc hồ sơ bên cạnh thắc mắc lên tiếng hỏi:-Tôi có thể mạo mụi hỏi tại sao không?

-Cô ấy không muốn.

-Nhưng đó là bảo vệ an toàn cho cô ấy._Phong Nha hỏi tiếp

-Đã có người của Ken lo.

-Đúng là con người ta bị tình cảm chi phối.

Phong Nha cảm thấy Khải Vệ phong nha phóng túng và làm việc không cần lý do và nghe sự giải thích của ngày xưa mất hết khi gặp chuyện gì liên quan đến Hân Nghi.

Đợi Khải Vệ lên máy bay A Dũng cũng láy xe trở về tổ chức làm nhiệm vụ. Không có Khải Vệ ở đây anh chính là người điều hành cao nhất nên số lượng việc phải làm tăng lên đáng kể.

~ Nước L

Quay trở lại nước L là lúc Khải Vệ phải tối mặt tối mũi bên bàn làm việc, anh phải làm việc suốt thời gian ở đây cách đẩy nhanh tiến độ là làm việc suốt ngày lẫn đêm anh chỉ có 4 tiếng để nghĩ ngơi mỗi ngày, mỗi sáng anh phải đến cuộc hợp và trung tâm để xem tiến độ làm việc cũng như phản ứng của khách hàng đối với sản phẩm mà kịp thời có kế hoạch ứng phó.


Khải Vệ cảm thấy việc đi lại khá bất tiện và tốn thời gian nên anh quyết định nghĩ ngơi tại công ty luôn để đẩy nhanh tiến độ Khải Vệ cũng sắp xếp một đội ngủ cung cấp thức ăn và dịch vụ tốt nhất cho tổ dự án. Anh cùng tổ dự án sáng làm việc đến tối hơn một tháng trời, dù kế hoạch điên rồ hay phi thực tế tới cỡ nào đi nữa nhưng nếu có suy nghĩ lóe lên anh điều lắng nghe và viết ra giấy rồi tối nghiên cứu tổng hợp lại và đưa ra định hướng cũng như bản kế hoạch phân tích vấn đề đó một cách tỉ mỉ từ đơn giản đến phức tạp, từ thuận lợi đến bất lợi.

-Mọi người hãy xem và đưa ra ý kiến xem đâu là giải pháp cũng như đâu là thứ cần thiết nhất lúc này. Mọi người có 30 phút để đọc cũng như là suy nghĩ.

30 phút là thời gian vừa đủ để mọi người đọc và suy nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng nếu thảo luận và hỏi ý kiến người khác sẽ không kịp. Cái anh muốn ở đây là mỗi người đều có thể đóng góp ý kiến cá nhân của mình và sau đó mới thảo luận giải pháp và đánh giá.
Sau 30 phút mọi người trình bày ý kiến cá nhân thì Khải Vệ mới hỏi tiếp:

-Bây giờ mọi người có thể thảo luận, bình luận cũng như phản bác ý kiến.

...

2 tháng sau khi mọi việc đâu vào đấy. Công việc của Khải Vệ cũng dần ít hơn một tí.

Phong Nha luôn khâm phục cách làm việc của Khải Vệ, anh luôn hết sức vì công việc và biết cách điều hành cũng như xây dựng một kế hoạch hoàn mỹ không một lỗ hỏng. Nhưng đồng thời Phong Nha cũng cảm thấy Khải Vệ khi làm việc quá xem thường sức khỏe bản thân, anh rất lo lắng một ngày nào đó anh sẽ đuối sức và nếu anh mà ngã xuống thật sự không một ai có thể thay thế và điều hành tốt được.

Phong Nha đưa cho Khải Vệ hủ thuốc.

-Cậu nên nghỉ ngơi nhiều vào. Sức khỏe cậu dạo gần đây đang rất giảm sút.

Bác sĩ nhìn vào phiếu theo dõi và đánh giá.
- Tình trạng đau đầu và chóng mặt sẽ hết nếu cậu ấy nghĩ ngơi nhiều hơn và có thể dẫn đến stress nếu còn tiếp tục. Làm việc quá sức, nhiều giờ khiến cơ thể sản xuất cortisol, hormone căng thẳng, gây ảnh hưởng tiêu cực lên não bộ và cơ thể. Khi cơ thể sản xuất quá nhiều cortisol, glucose trong máu tăng lên, hệ thống miễn dịch suy giảm, và làm rối loạn quá trình phát triển của cơ thể. Stress cũng trực tiếp liên quan đến hàng loạt các vấn đề sức khỏe khác, từ bệnh tim đến trầm cảm và lo âu. Tôi không kê đơn vì lý do nằm ở cậu ấy, thực tế không cần đến thuốc.

Bác sĩ nói xong rồi xách túi đi, Phong Nha tiễn bác sĩ ra cửa.

-Âu tổng, việc còn lại hãy để tôi giải quyết.

Phong Nha cúi người thỉnh cầu, anh thật sự càng ngày càng lo cho sức khỏe của Khải Vệ.

-Anh làm gì vậy, mau đứng thẳng dậy cho tôi.
-Không, tôi sẽ không đứng thẳng dậy cho đến khi Âu Tổng đồng ý. Hay là ngài không tin tưởng tôi?

Khải Vệ đấm nhẹ tay xuống giường, giọng kiềm nén

-Anh thừa biết tôi luôn tin tưởng anh.

-Vậy xin ngài hãy đồng ý.

-Được...việc còn lại giao cho anh.

Hân Nghi gọi video đến, Khải Vệ ra hiệu cho Phong Nha ra ngoài.

-Sao chưa ngủ ?

-Em vẫn còn chuẩn bị bài thuyết trình cho ngày mai. Anh không khỏe sao?

Hân Nghi biết Khải Vệ là người cuồng công việc mà giờ này anh lại nằm trên giường thì chỉ có một lý do duy nhất là anh bị ốm.

-Không, anh vẫn ổn chỉ là hôm nay muốn ngủ thêm một tí.

-Không được nói dối em đâu đó. Vậy anh nghỉ ngơi thêm đi.

-Ừm, em cũng phải ngủ sớm nha, không mai lên hình không đẹp mất hình tượng công ty anh sẽ tính sổ em đấy.

-Em biết rồi,anh nghỉ ngơi đi.

Tắt máy Hân Nghi liền điện thoại hỏi Phong Nha tình hình Khải Vệ ban đầu anh ta không chịu nói nữa lời nhưng khi Hân Nghi bảo Khải Vệ đã nói cô biết chỉ là không nói cụ thể thì anh ta mới chịu nói.
Suốt buổi tối hôm ấy Hân Nghi cảm thấy bồn chồn, lo lắng không ngủ được và quyết định đặt vé bay sang L sớm nhất.

Hân Nghi hoàn thành xong bài thuyết trình là liền lên xe đến thẳng sân bay, trong lúc ngồi máy bay bay đến L cô hợp trực tuyến và giao nhiệm vụ cho mọi người. Việc cô đi lúc này cũng không mấy ảnh hưởng dạo gần đây cũng không có việc gì cần cô ra mặt phần còn lại là việc của Nghiêm Hàm. Hân Nghi cảm thấy từ ngày làm việc đại diện cô có nhiều thời gian tham gia các lớp cô yêu thích và có nhiều thời gian chơi cùng Đình Đình hơn. Ban đầu cô cũng định đưa Đình Đình đi nhưng con bé đã bắt đầu vào học kì mới nên cô không thể đưa Đình Đình đi cùng chỉ có thể một mình đi vậy.