Em Là Người Của Tôi

Chương 15: Cái giá phải trả




-Thưa ngài hôm nay công ty Lâm Tổng và có cả Mạc Nha, Hồng Liên đồng loạt quỷ hợp đồng và các khoản viện trợ. _Vị trợ lý cuối mặt không dám ngẩng lên suốt buổi.



-Điện thoại báo phòng chính phủ chưa?



-Dạ... Họ nói chuyện này ngài phải giải quyết ổn thỏa và báo cáo lại.



Anh ta đưa tập hồ sơ được văn phòng chính phủ gửi đến cho Rawn nét mặt lo lắng toát mồ hôi.



-Là ai?



Rawn hắn giọng giọng nói cho thấy sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm sắp xảy ra một trận phong ba bão tác, ông ta đẩy chiếc bàn ngã xuống khiến mọi đồ đạc rơi và vỡ nát.



-Dạ là ....



Anh ta ấp úng không dám nói ra tên vị kia càng khiến những sợi gân xanh trên mặt Rawn ngày càng rõ hơn ông ta đẩy mạnh chiếc ghế kiềm nén nỗi tức tối giữ bình tĩnh hết mức có thể hỏi lại một lần nữa.



-Nói.



-Là Âu Dương Khải Vệ.



Đại não ông ta bị chấn động mạnh vò đầu bức tóc vẻ mặt còn khó coi hơn ban nãy.





-Đặt vé máy bay đến nước C.



-Nhưng chúng ta đã đáp trả nên lần này tôi nghĩ.........



-Đó là ngươi nghĩ, làm đi ta tự có cách. Hiện tại chúng ta chỉ còn 2 con đường: 1 là đi đến nước C, 2 là chờ chết.




-Dạ vậy tôi xin phép.



Nói xong anh chàng trợ lý bước ra phân phó công việc.



....



-Chuyện gì?



Hân Nghi tiếp tục gõ phím không để ý Lisa đang làm gì nhưng cô đã liếc thấy Lisa đang tiến đến gần. Lisa cúi đầu chào.



-Rawn đang chuẩn bị qua nước C.



- Tại sao?




-Không rõ, nhưng gần đây ông ta bị các công ty đồng loạt khiến cục chính phủ và dư luận không hài lòng.



Lisa cầm tách cà phê nóng mà cô nhân viên vừa đem vào đặt lên bàn Hân Nghi, Hân Nghi uống một ngụm vị cà phê thật tuyệt cô hào hứng thưởng thức.



-Ừm tiếp tục theo dõi.



Lisa nghe phân phó xong xin phép lui xuống giải quyết công việc thì đột ngột Hân Nghi lên tiếng.



-À, mà..... _Hân Nghi lưỡng lự rồi nuốt lời vào trong không nói gì nữa mà phất tay Lisa ra ngoài.



Lisa khó hiểu ra ngoài, từ khi ở nước C trở về Hân Nghi rất lạ nhưng cô vẫn không nói gì hay có chỉ thị gì ngoài công việc và chuyện Rawn.




Hân Nghi tùy hứng gõ mấy chữ và dán mắt vào màn hình máy tính. Quả không nằm ngoài dự đoán người kia có thế lực vững chắc và nắm vững cả thế giới trong tay, Hân Nghi nhếch mép cười thỏa mãn cô cảm thấy đáng đời cái tên Rawn không biết lớn nhỏ dày mỏng mà đụng chạm ở địa bàn của Sói già ( ý nói Khải Vệ). Hân Nghi tựu lưng vào ghế xoay người vài cái rồi lấy điện thoại gọi Ken.



-Tiểu thư.



-Ừm, vụ Rawn không cần giải quyết nữa.



-Là sao ạ? _Ken khó hiểu hỏi lại.




-Không sao, cứ làm như vậy.



Hân Nghi nói xong cúp máy mà trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi đã có người giải quyết mà không ai khác đó là Âu Dương Khải Vệ. Xem ra lão ta tới số rồi, Âu Dương Khải Vệ được mệnh danh là người ác độc lãnh khóc hiện thân của Satan nhưng rất công bằng. Đang mãi mê trong đống suy nghĩ hỗn độn thì điện thoại Hân Nghi reo lên, là cuộc gọi của Mike. Hân Nghi vừa bắt máy thì Mike ở đầu dây bên kia đã lên tiếng: -Any em đang bận à?



-Không ạ, có chuyện gì ư Mike? _Hân Nghi vẫn giữ sự diệu dàng kèm theo nụ cười nhẹ như ánh ban mai đối với mọi người dù cho là nói điện thoại hay trực tiếp kỹ năng này cô đã học được trong một quyển sách khi 18 tuổi lứa tuổi đáng ra cùng bạn bè đi chơi nhưng cô luôn học tập phấn đấu tốt nhất đó là vùi đầu vào đống sách vở và rãnh rỗi có thêm vài quyển tiểu thuyết.

-Ây da xem ra có thật rồi. _Mike thở dài uể oải như ông già không nhìn cũng biết anh ta đang tựa lưng vào cửa nhìn xuống thành phố trong đôi mắt buồn bã rã rời cảm giác mệt mỏi len lõi trong tâm trí và thể xác này.



-Kể em nghe đi, thử xem sẽ có cách gì không?



Mike lại tiếp tục thở dài tay đút vào túi quần ban nãy đã lấy ra và xoa xoa thái dương.



-Một vị khách hàng đã yêu cầu công ty anh thiết kế một loạt trang phục công sở truyền thống nhưng không quá cũ kỹ và phải thật sáng tạo nhưng thời gian chỉ có 3 ngày. Em biết đấy MW đang nhận một đống thiết kế để kịp phục vụ năm mới và anh biết em đang có bộ sưu tập áo vest và váy công sở truyền thống mang phong cách mới mẻ thoải mái.... _Mike ngắt lời một lúc Hân Nghi vẫn không nói gì chỉ im lặng lắng nghe.



-Được, em sẽ đưa cho anh hợp đồng là... Em sẽ nói sau.

Mike cảm ơn rồi cũng cúp máy, anh ta vui vẻ hơn nhiều nhưng không cảm thấy sự khác lạ ở vị khách kỳ quặc kia.



Mong mọi người ủng hộ, hãy ủng hộ Điền Chính Quốc nhé! Cảm ơn bạn đã đọc.