Em Là Người Của Tôi

Chương 10: Người đàn ông lạ mặt.




Sau khi đáp xuống sân bay Romer đã cho người hộ tống Hân Nghi an toàn về nhà, cũng nhờ đám vệ sĩ mà Hân Nghi và Lisa về nhà nhanh hơn dự kiến, nhìn đồng hồ thì thời gian cách cuộc hẹn khoảng 2 tiếng cô có thể tranh thủ chợp mắt một tí thời gian gần đây do muốn chuyển đổi thành chủ yếu thiết kế nội y nên công việc Hân Nghi nhiều hơn, tuy ban đầu các nhân viên vẫn chưa thích nghi làm việc không mấy vui vẻ nhưng Hân Nghi đã có biện pháp giải quyết ổn thỏa.



-Lisa 1 tiếng nữa hãy đánh thức tôi.



Hân Nghi nằm xuống giường, thật thoải mái~ cảm giác thân thuộc tươi mới mát mẻ khiến cô cảm thấy dễ chịu nên không biết lúc này đã ngủ thiếp đi, Lisa chăm chú xem các tài liệu về các khoản chi của công ty gần đây, tính toán các con số một các quen thuộc nên chỉ tít tắc đã hoàn thành hết thải đống hồ sơ khi cô cùng Hân Nghi đi nước ngoài tham gia buổi trình diễn thời trang.



Lisa uốn người vặn vẹo, tay chân buông ra cho thoải mái rồi chỉnh đốn trang phục bước đến gần gọi Hân Nghi dậy.



-Any. _Do Lisa lớn hơn Hân Nghi vài tuổi nên Hân Nghi kêu Lisa cứ gọi cô bằng tên thôi vừa thoải mái vừa gần gũi.



Hân Nghi nghe tiếng gọi liền hé mắt, hai tay dụi dụi mắt để nhìn rõ rồi cô chỉnh trang phục bước vào nhà vệ sinh chuẩn bị.



Hôm nay Hân Nghi chọn một bộ váy màu trắng chiếc váy xếp ly cỡ lớn che phần đùi trắng nõn, phần trên ôm sát cơ thể lộ ra đường cong quyến rũ chết người, cặp ngực đầy đặn lúc ẩn lúc hiện qua chiếc cổ chữ V khoét sâu rộng, Hân Nghi từ khi bước vào nghề này cô thay đổi hẳn từ cách ăn mặc đến thói quen và cả những thứ trong công việc.



Hân Nghi bước ra ngồi xuống bàn trang điểm, chiếc bàn rất lớn có đủ các loại mỹ phẩm từ toner, tẩy trang, kem chống nắng, kem nền, kem che khuyết điểm, kem lót, cushion, highlight ,eyeliner, sịt khoáng, Mascare, tạo khối, nhũ màu,chì kẻ mày, phấn mắt, phấn má, son môi.... mỗi thứ đều có ít nhất 10 loại khác nhau và từng tone màu phù hợp với các trang phục và thời tiết hay sự kiện. Hân Nghi mở hợp Cushion đánh nhẹ lên, cầm cọ vẽ sơ lên đôi chân mày thanh tú tự nhiên nhưng sắt bén không kém cạnh ai, Hân Nghi nhìn mình trong gương một lúc thì tay trái thuận theo tự nhiên lấy một thỏi son màu hồng san hô... Cô nhìn tổng quát lại toàn gương mặt một lần nữa, Lisa cũng theo thói quen nhìn Hân Nghi đánh giá, cô gật đầu khi thấy ánh mắt Hân Nghi vô tình lướt thoáng qua thấy Lisa gật đầu cô luôn tin vào mắt thẩm mỹ của Lisa nên bước đến chiếc gương gần cửa ra vào ngắm trước sau rồi mới đi ra ngoài, căn phòng cô rất lớn có đầy đủ mọi thứ nào là tủ quần áo lớn, bàn trang điểm rộng, gương to và nhiều còn những thứ khác điều rất bình thường. Lisa cầm túi đi theo sau cách Hân Nghi tầm ba bước chân, khi đến bãi đổ xe dưới lầu Lisa tiến lên trước mở cửa xe cho Hân Nghi hay tay giơ lên che mui xe tránh bị va chạm rồi đợi Hân Nghi vào cô cũng đống lại rồi nhanh chóng về vị trí kế tài xế.





-Không phải đợi tôi. _Hân Nghi bước xuống xe cầm túi xách và nói, nói xong cô cũng bước vào nhà hàng.



Lisa nghe theo chỉ thị của cấp trên liền đợi bóng lưng Hân Nghi khuất dần rồi ngồi vào xe trở lại công ty.




Hân Nghi đến phòng theo địa chỉ, cảm giác hồi hộp lo lắng mong chờ khiến tim Hân Nghi đập loạn nhịp, nhưng cô uống một ngụm nước lớn để áp đảo giúp tinh và đại não hoạt động ổn định lại, tiếng bước chân càng ngày càng gần *két* cánh cửa mở toang ra một bóng dáng thân thuộc, bóng hình người Hân Nghi chờ đợi và mong muốn gặp lại nhất nhưng khi nhìn thấy gương mặt nam nhân tuấn tú,... Hân Nghi không tin nổi vào mắt mình nữa.



Hân Nghi tiến đến gần để nhìn kĩ khuôn mặt của người đối diện. Ưng Ngoặc nở một nụ cười tà mị rồi lãnh đạm nói:



-Sao thế?



Ánh mắt, đôi môi, cả giọng nói này...!!! Không thể nào lại trùng hợp đến thế!? Ban đầu Ken đã nói với Hân Nghi nhưng cô không tin được vì cô đã bên cạnh Ưng Ngoặc mấy năm trời cùng ăn uống ngủ nghỉ chung nhà không thể có chuyện này được nên Hân Nghi khi nghe nói cô chỉ ôm bụng cười sặc sụa chứ chả hề để ý nào ngờ đến khi gặp lại thì lại như Ken nói khiến tâm trí cô không biết thế nào.!



Hân Nghi siết chặt chiếc túi cầm trong tay, ánh mắt không rời khỏi gương mặt người đàn ông đứng trước mặt....Hân Nghi bị một phen hú vía không nói nên lời như hóa đá tại chỗ, một lúc lâu mới ngồi xuống bàn bình tĩnh lại.




-Không phải em đã biết rồi sao? Nhìn dáng vẻ thẫn thờ này nếu không biết ắt hẳn anh sẽ nói là em không biết gì cả.



Nói xong Ưng Ngoặc cười một tiếng phá tan bầu không khí oi bức vốn có, dáng vẻ chuẩn chạc to lớn của anh tựa vào thành ghế tay lật lật xem gọi món, nhìn xong anh ngước mắt nhìn Hân Nghi thăm dò.

-Em gọi đi.



Hân Nghi chỉ vào menu vài món, nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi chép theo ý khách hàng rồi lui ra không dám làm phiền khách hàng.



-Em có dự định gì không?



-Chưa.



Hân Nghi lãnh đạm hỏi, ánh mắt quan sát người đàn ông trước mắt tuy hai người lúc trước rất thân nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi cả, có lẽ buổi tiệc và những chuyện cô định nói với Ân Cầm mãi không thể rồi. Hân Nghi ủ rủ, lưng vô thức tựa vào ghế, sự lạnh lẽo xa lạ lan đến da nhưng có lẽ nơi lạnh lẽo và xa lạ nhất là tim cô sự lạnh lẽo xa lạ khiến Hân Nghi bất giác rùng mình, thân thể kiều nữ uốn nhẹ thoạt nhìn thật quyến rũ~



Ưng Ngoặc nhìn ra sự thất vọng trong lòng Hân Nghi bất giác lên tiếng:



-Thật ra anh đã định nói với em chuyện này rất lâu, nhưng anh không thể vì anh sợ mình sẽ trở nên xa cách và chuyện đêm ấy với em khiến anh càng không thể nói sự thật. Xin lỗi em, đã khiến em thất vọng.

Hân Nghi nhếch mép khóe môi nhếch lên tạo một đường cong hài hòa quyến rũ, đôi mắt nhìn xa sâm càng trở nên khó đoán, Hân Nghi cầm ly nước vừa được bưng ra uống một ngụm.



-Không phải lỗi của cậu, dù gì nam hay nữ với mình cậu mãi là bạn thân nhất.



Hân Nghi biết chuyện này sớm hay muộn cũng đến nếu không chấp nhận khăng khăng phủ nhận sự thật Ân Cầm là Ưng Ngoặc thì sao chứ? Sẽ thay đổi được gì? Ân Cầm sẽ quay trở lại và Ưng Ngoặc biến mất ư?Không hề. Thế tại sao lại phủ bỏ nó, dù gì với cô Ưng Ngoặc hay Ân Cầm nam hay nữ đều không quan trọng thứ cô quý mến là nhân cách và nhân phẩm của anh. Vì thế Hân Nghi không muốn suy nghĩ gì nữa.



-Ăn thôi đồ ăn sẽ nguội mất đấy.



Hân Nghi gấp thức ăn vào chén Ưng Ngoặc vui vẻ dùng bữa.