Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Lớp chọn áp dụng chế độ sàng lọc, trong mỗi kỳ thi cuối kỳ, học sinh có tổng điểm thấp nhất sẽ bị đưa vào lớp thường.
Nói cách khác, từ học kỳ tiếp theo Hạ Vũ Chi không còn là học sinh của lớp chọn nữa mà chỉ là học sinh của lớp thường.
Sau khi mẹ Hạ nghe xong chuyện này không những không an ủi Hạ Vũ Chi, ngược lại cực kỳ phẫn nộ mắng nhiếc Hạ Vũ Chi, cả kỳ nghỉ hè cũng không cho Hạ Vũ Chi sắc mặt tốt.
Bây giờ bắt đầu học kỳ mới, Hạ Vũ Chi không muốn đến trường, mỗi ngày đều không muốn làm gì, đôi khi muốn tự sát, đôi khi lại muốn giết cha Hạ và bồ nhí, phóng hỏa thiêu hủy nhà của bọn họ, cùng chết với bọn họ.
Nói tóm lại, tâm lý của Hạ Vũ Chi bây giờ đã vặn vẹo nghiêm trọng, trò chơi cô thích nhất bây giờ là trò Chiến Đấu Sinh Tồn, bởi vì cho dù cô làm cái gì cũng không cách nào cảm thấy sung sướng, dường như chỉ có màu máu và giết chóc mới có thể khiến cô sảng khoái.
Hạ Vũ Chi biết bản thân không thể tiếp tục đi xuống như vậy được, cứ như thế cô sẽ hủy hoại chính mình, cho nên cô mang một tia hy vọng đi tìm bác sĩ tâm lý, hy vọng bác sĩ tâm lý có thể khuyên nhủ mình, để mình suy nghĩ thông suốt…
Sau khi nghe Hạ Vũ Chi nói hết, ngoài mặt Cố Tinh Trầm rất bình tĩnh nhưng trong lòng giống như đang dậy sóng.
Dù nhìn Hạ Vũ Chi trông giống như cô gái mềm yếu nhưng cô ấy không phải mắc bệnh trầm cảm thông thường mà là bệnh trầm cảm bạo lực vô cùng đáng sợ.
Bệnh trầm cảm bạo lực chủ yếu có biểu hiện như dễ bị kích động, dễ nổi giận, nhạy cảm, đa nghi, người bệnh có cảm giác rất không an toàn, muốn giải quyết các vấn đề bằng bạo lực cũng như muốn trút bỏ sự phiền muộn.
Theo thống kê, người mắc bệnh trầm cảm bạo lực phạm tội chiếm 16,8% – 23% các vụ án giết người bình thường, tỉ lệ này có thể nói là vô cùng khủng khiếp!
Hay nói cách khác, nếu bây giờ Cố Tinh Trầm không thể xoa dịu được cảm xúc của Hạ Vũ Chi thì rất có thể đêm nay cô muốn đi giết người phóng hỏa!!!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Tinh Trầm căng thẳng, năm năm trước có một chàng trai tên là “Hướng Phi” đã từng xin anh giúp đỡ rất nhiều lần.
Nhưng mà kể cả Cố Tinh Trầm và các bác sĩ tâm lý đều cố hết sức nhưng cuối cùng Hướng Phi vẫn đi giết người.
Hướng Phi là sinh viên năm hai Đại học, cậu ấy điên cuồng đâm bạn cùng phòng hơn năm mươi nhát dao, sau khi tỉnh táo lại, cậu ấy đã chủ động đến đồn Cảnh sát tự thú.
Về sau, Hướng Phi bị tòa án tuyên án tử hình, án treo hai năm…
Nghĩ đến đây, Cố Tinh Trầm nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn Hạ Vũ Chi.
Anh vốn nghĩ Hạ Vũ Chi là người mắc bệnh trầm cảm bình thường, xuất phát từ lòng xót thương mới muốn khuyên nhủ cô một chút, nào biết tình huống của cô đặc biệt như vậy, chỉ dựa vào một tiếng hôm nay căn bản không thể đánh tan suy nghĩ muốn tự sát hay giết người trong đầu cô được, vì thế anh phải khuyên nhủ cô dài dài mới được!
Anh phải tìm ra cách để bệnh trầm cảm bạo lực của cô được chữa khỏi hoàn toàn, cứ như vậy, cô mới không muốn tự sát, lại càng không muốn giết người!
Nghĩ đến cô gái nhỏ dịu dàng mềm yếu trước mắt này, vào một ngày nào đó trong tương lai rất có thể cầm dao làm bếp chém cha ruột của cô, Cố Tinh Trầm lại vô cùng đau đầu, cảm thấy trách nhiệm của mình quá lớn…
Vì thế, Cố Tinh Trầm kiên nhẫn an ủi Hạ Vũ Chi, khuyên nhủ cô hết khả năng của mình.
Sau khi được Cố Tinh Trầm giảng giải, tâm trạng của Hạ Vũ Chi tốt hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường phát hiện bây giờ đã hơn sáu giờ tối, vì thế cô rụt rè nói: “Anh Tinh Trầm ơi, cảm ơn anh, đã hơn một tiếng rồi, em không làm phiền anh nữa…”
Cố Tinh Trầm suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói: “Tâm lý của em có rất nhiều vấn đề, tôi sợ một tiếng không thể chữa cho em được, như vậy đi, bây giờ tôi đưa em đi ăn, ăn xong tôi lại giảng giải thêm một tiếng nữa.”
Hạ Vũ Chi được yêu thương mà lo sợ, nói: “Thật vậy ạ? Nhưng mà… Như vậy có phải rất phiền anh không? Có phải sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi không?”
Cố Tinh Trầm cười nhẹ, bất đắc dĩ nói: “Em đã biết như vậy rất làm phiền tôi thì em không được suy nghĩ lung tung, không được nghĩ đến chuyện tự sát hoặc là giết người, được không?”
Hạ Vũ Chi gật đầu rồi lại lắc đầu, chán nản nói: “Em cũng không muốn tự sát hay giết người, nhưng em thấy thỉnh thoảng em không kiểm soát được cảm xúc và hành động của mình…”
“Không được suy nghĩ bậy bạ, dừng lại toàn bộ suy nghĩ xấu lại,” Cố Tinh Trầm dịu dàng nói: “Từ từ rồi em sẽ tốt lên thôi bởi vì chiều hướng của em bình thường hơn.”
“Chiều hướng bình thường hơn là sao ạ?” Hạ Vũ Chi khó hiểu hỏi.
Cố Tinh Trầm mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Nói đúng hơn là chỉ cần mỗi ngày em thay đổi từng chút một, hôm nay tốt hơn hôm qua, như vậy bệnh trầm cảm của em cuối cùng cũng khỏi hẳn thôi.”
“À à hóa ra là như vậy, em hiểu rồi!” Hạ Vũ Chi nở một nụ cười rè rặt, nói: “Cảm ơn anh, anh Tinh Trầm!”
“Không cần cảm ơn, đi thôi, ăn cơm.” Cố Tinh Trầm đứng dậy, đi đến cửa phòng nhạc thư giãn.
Hạ Vũ Chi nhìn bóng lưng của Cố Tinh Trầm đột nhiên phát hiện, vậy mà mình với Cố Tinh Trầm trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng nán lại suốt một tiếng, mà từ đầu tới đuôi Cố Tinh Trầm đều rất quân tử, không chỉ không có ý định quấy rối với mình, trái lại còn rất chuyên nghiệp giảng giải cho mình, làm tròn bổn phận thực hiện trách nhiệm của một chuyên gia tư vấn tâm lý…
Nghĩ đến điều này, Hạ Vũ Chi cắn môi dưới, đột nhiên cô rất muốn biết, người đàn ông dịu dàng chín chắn như Cố Tinh Trầm có phải có những lúc không kiềm chế được?
Nếu mình dụ dỗ anh, anh sẽ không kiềm chế được nhỉ?
Hạ Vũ Chi mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng nên suy nghĩ cũng khác hẳn người thường, vì thế khi những suy nghĩ xấu xa ấy xuất hiện trong đầu cô rất giống với bọt khí trong chai nước ngọt, xì xì tràn ra ngoài.
Cô do dự một lát rồi chạy hai ba đến trước mặt Cố Tinh Trầm, nói: “Anh Tinh Trầm ơi, em còn muốn nói với anh một chuyện…”
Cố Tinh Trầm mỉm cười, nói: “Chuyện gì thế?”
“Anh cao quá, anh cúi thấp xuống để em nói nhỏ cho anh nghe.” Hạ Vũ Chi giả bộ thần bí nói.
Cố Tinh Trầm không nghi ngờ gì, còn tưởng Hạ Vũ Chi muốn nói với anh bí mật gì, vì thế bất giác anh cong người, cúi đầu nói: “Em nói đi! Em còn chuyện gì nghĩ không thoáng à?”
Hạ Vũ Chi không nói gì, cô ôm lấy cổ Cố Tinh Trầm, kiễng mũi chân, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi mỏng của anh.
Cố Tinh Trầm sửng sốt, tuyệt đối không ngờ Hạ Vũ Chi lại đột nhiên hôn anh vì thế theo bản năng anh đẩy cô ra.
Hạ Vũ Chi thất tha thất thểu lùi lại hai bước, liếm môi cười hì hì, nói: “Anh Tinh Trầm ơi, vì sao anh đẩy em ra vậy?”
Cố Tinh Trầm nhíu mày lại, dùng ánh mắt của cha mẹ trách móc con nhỏ nhìn Hạ Vũ Chi, nói: “Đừng làm loạn.”
Thấy Cố Tinh Trầm không mất kiềm chế, nhất thời Hạ Vũ Chi hơi thất vọng, nghi ngờ nhìn anh, nói: “Anh Tinh Trầm ơi, anh có phải gay không thế?”
Cố Tinh Trầm dở khóc dở cười, nói: “Xu hướng tình dục của tôi rất bình thường, sao tôi có thể là gay được chứ?”
Hạ Vũ Chi càng nghi ngờ, nói: “Vậy vì sao anh lại đẩy em ra?”
Cố Tinh Trầm vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý, tôi sẽ không có ý gì với người được tôi tư vấn, đây là điều cơ bản nhất của đạo đức nghề nghiệp.”
“Tại sao anh lại không có ý gì với người được anh tư vấn vậy?” Hạ Vũ Chi tò mò nhìn Cố Tinh Trầm, đột nhiên kéo tay phải của anh chạm lên ngực cô, “Tại sao lại thế vậy? Anh có ý gì sao?”
Cố Tinh Trầm: “…”
Dù rằng Cố Tinh Trầm thật sự không có ý gì với người được anh tư vấn nhưng anh là người đàn ông bình thường, năm nay hai mươi lăm tuổi đúng vào cái tuổi bừng bừng sức sống, cơ thể anh không thể chịu được sự trêu chọc liên tiếp của Hạ Vũ Chi vì thế anh không kìm được có phản ứng không thể tả.
“Anh Tinh Trầm, anh có ý gì sao?” Hạ Vũ Chi chớp mắt, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Cố Tinh Trầm.
Cố Tinh Trầm nhìn thẳng vào Hạ Vũ Chi, cô gái nhỏ trước mắt nhỏ hơn anh mười tuổi, vẫn chưa trưởng thành, ở trong mắt anh, cô chỉ là một đứa bé mà thôi, nhưng ngực cô… Lại to như thế…
Ánh mắt Cố Tinh Trầm nặng nề, hầu kết khiêu gợi chuyển động, bình tĩnh rút tay mình lại, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý gì với người được tôi tư vấn, em đừng làm loạn, đi ăn cơm thôi.”
Vừa dứt lời, anh xoay người sải bước đi đến cửa ra vào.
Thấy tình hình như vậy Hạ Vũ Chi càng thất vọng, cô bĩu môi chậm rãi theo sau.
Nháy mắt Cố Tinh Trầm và Hạ Vũ Chi ra khỏi phòng tư vấn tâm lý số một.
Cố Tinh Trầm khóa trái cửa phòng lại, cầm bàn tay bé nhỏ của cô dắt cô ra ngoài chung cư, hỏi: “Em muốn ăn cơm tối như nào?”
Hạ Vũ Chi nhìn mặt điển trai của Cố Tinh Trầm, nửa đùa nửa thật nói: “Em muốn ăn anh.”
“…” Cố Tinh Trầm phiền lòng vì trò chọc ghẹo của Hạ Vũ Chi, vẻ mặt trầm xuống, nói: “Bít tết, lẩu, đồ Trung, hải sản, đồ Nhật, đồ Hàn, vịt nướng Bắc Kinh…. Em chọn cái nào cũng được!”
Hạ Vũ Chi suy nghĩ, nói: “Ăn mì vằn thắn đi!”
Những đồ ăn mà anh vừa nói đều rất đắt, cô không ăn nổi, không có tiền…
“Mì vằn thắn?” Cố Tinh Trầm giật mình rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nghĩ đến nhà cô rất nghèo nên có lẽ cô lo lắng không trả nổi tiền ăn vì thế mới muốn ăn mì vằn thắn giá rẻ này.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Cố Tinh Trầm cảm thấy Hạ Vũ Chi rất đáng thương, cha không đau, mẹ không thương, chẳng trách tâm lý vặn vẹo như vậy, không những có khuynh hướng tự sát và giết người, hơn nữa ban nãy còn lần trêu chọc mình rất nhiều lần..
Trên thực tế, dựa vào phân tích của Cố Tinh Trầm, do Hạ Vũ Chi phát triển tâm lý chán nản và muốn tự sát rõ ràng nên hiện tại đối với cô mà nói đã không phải chuyện gì quan trọng, cô cũng không cảm thấy hôn một người đàn ông lần đầu gặp mặt rốt cuộc có chuyện gì không đúng, cũng không cảm thấy cô dụ dỗ anh có gì sai.
Bởi vì, cô đã mất hết can đảm, cũng không để ý cái gì nữa…
Suy nghĩ đến điều này, Cố Tinh Trầm thầm thở dại, dừng bước lại, dịu dàng ôm Hạ Vũ Chi vào trong ngực, chậm rãi nói: “Vũ Chi, em không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh trầm cảm của em. Em đừng sợ, có tôi ở đây.”
Hết chương 3.