Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 71: Lục Hoành x Phương Đình Dư (10)




Sau buổi tối hôm chào đón tân sinh viên ấy, Phương Đình Dư liền làm hòa với Lục Hoành.

Chỉ là trước khi làm hòa với nhau, cô đã đề ra một số yêu cầu đối với Lục Hoành.

Lục Hoành không thể tiếp tục động tay động chân vào điện thoại của cô, cũng không thể tiếp tục can thiệp vào các hoạt động xã giao bình thường của cô, bên cạnh đó cô cũng sẽ cố gắng hết sức giảm bớt những hoạt động không cần thiết khác, hoặc là vào những khi cần thiết, cô sẽ thông báo với Lục Hoành trước một tiếng.

Cứ xem như là cả hai cùng lùi một bước đi.

"Lục Hoành, em yêu anh, anh còn có điều gì không vừa lòng nữa chứ?"

Nghe thấy lời này của Phương Đình Dư, biểu cảm của Lục Hoành trong chớp mắt có chút ngây ngốc, qua mất mấy giây, cậu mới cúi thấp đầu vùi xuống vùng gáy của Phương Đình Dư, thấp giọng trả lời một tiếng "ừm".

Một tiếng "ừm" này, cả Phương Đình Dư và Lục Hoành đều rất rõ ràng, đó là sự thỏa hiệp của cậu.

Tất cả những việc làm trước đây chẳng qua chỉ là khởi nguồn cho sự không tự tin của cậu.

Không tự tin vào đoạn tình cảm này giữa Phương Đình Dư và cậu.

Tính cách của Phương Đình Dư bẩm sinh đã không chịu được hạn chế, gò bó, rất ham chơi, chỉ với mối quan hệ giữa cậu và Phương Đình Dư mà nói, nhìn thì giống như cậu đang chiếm ưu thế, nhưng trên thực tế thì Phương Đình Dư mới luôn là người có thứ bậc cao hơn.

Cô nói bắt đầu thì liền bắt đầu, cô muốn kết thúc, Lục Hoành cũng đừng hòng có suy nghĩ khác.

Cho dù đã có được con người của cô nhưng Lục Hoành vẫn chỉ cảm thấy trong lòng mình cực kỳ trống trải, cậu gấp rút muốn có cái gì đó để lấp đầy.

Cậu cũng biết rõ rằng cậu muốn con người của Phương Đình Dư, nhưng càng muốn có trái tim của cô hơn.

Nhưng còn Phương Đình Dư thì sao? Tình cảm của cô không sâu nặng giống như cậu, không phải mỗi giờ mỗi phút đều không thể rời khỏi cậu, có lẽ chỉ là bởi vì cậu ở bên cạnh quản quá chặt, cho đến một ngày cô chán ghét tình huống bị cậu quản chế như thế này hoặc có lẽ là xuất hiện một người nào đó khác càng dễ dàng khiến cô động lòng hơn, Lục Hoành không hề hoài nghi chút nào rằng Phương Đình Dư sẽ ngay lập tức rút thân rời đi.

Khoảng thời gian này Phương Đình Dư liên tục mười mấy ngày không để ý đến cậu chính là một cách chứng minh cực kỳ tốt cho suy nghĩ của cậu.

Cô có thể làm được mười mấy ngày không nghe điện thoại của cậu, không nói với cậu một câu, cho dù chỉ là một lần giao lưu ánh mắt, là cậu thì đều không được.

Chỉ cần Phương Đình Dư vừa xuất hiện, ánh mắt của cậu liền giống như có sự sống vậy, rất tự chủ, chặt chẽ mà dán vào trên người cô.

Sau khi so sánh giữa hai việc với nhau, dù sao điều đó cũng khiến bản thân cậu càng đau khổ hơn.

Những suy nghĩ u tối trước kia cùng với khoảng thời gian gần một năm Phương Đình Dư hẹn hò với cậu đã từ từ biến mất, cậu cũng bắt đầu dần dần thích cảm giác hai người ở bên nhau như thế này và càng khát khao hướng về cuộc sống sau này của cậu và Phương Đình Dư.

Cho nên Lục Hoành biết rõ rằng đối với tất cả những yêu cầu được đề ra mới chịu làm hòa của Phương Đình Dư, cậu chỉ có thể đáp ứng, căn bản không có cách nào từ chối.

Nhưng cậu cũng căn bản không hề nghĩ đến sau khi Phương Đình Dư đề xuất ra các yêu cầu lại lên tiếng nói yêu cậu, không khác gì cấp cho cậu một liều thuốc trợ tim.

Cảm thấy trong giọng nói của Lục Hoành có chút run rẩy hiếm gặp, Phương Đình Dư ngồi trên bồn rửa tay, đôi chân dài của cô vòng lấy người cậu, nhấc tay ôm lấy cậu, "Lục Hoành, vừa tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn, thế nào?"

Thấy Lục Hoành vẫn không nói gì, Phương Đình Dư tiếp tục nói, "Cái loại mà chỉ kết hôn, không ly hôn ấy."

Cô ngừng lại một chút, dường như không hề cảm thấy rằng lời đề xuất kết hôn của mình có gì đáng xấu hổ, ngược lại còn cực kỳ rành mạch phóng khoáng, giọng nói cô nhẹ mà nhanh, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, nơi đáy mắt còn chứa đựng một chút kỳ vọng đối với tương lai, "Em muốn gả rồi, cho nên anh có lấy không?"

Lục Hoành siết chặt lấy vòng eo của Phương Đình Dư, cậu ngẩng đầu, đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào cô.

Bị cậu nhìn như vậy, Phương Đình Dư ngược lại có chút ngại ngùng, xấu hổ.

Cô đưa tay chống vào ngực của Lục Hoành, buông đôi chân của mình ra, muốn đẩy Lục Hoành ra ngoài, khóe môi bĩu xuống, "Không đồng ý thì thôi vậy, em đi tìm người khác đây."

"Vậy thì anh sẽ đánh gãy chân của em." Lục Hoành ghé vào tai Phương Đình Dư, có chút nghiến răng nghiến lợi nói với cô.

Biết tình yêu và tính chiếm hữu của Lục Hoành đối với cô là cực kỳ nặng, do đó Phương Đình Dư cũng không tức giận gì đối với câu nói này của Lục Hoành, cô ngước cằm lên hỏi, "Vậy thì anh rốt cuộc có đồng ý hay không, cho người ta một đáp án chính xác đi nào?"

"Cái loại chuyện cầu hôn như thế này, đáng lẽ phải để anh làm." Cậu trầm giọng nói, dường như bởi vì Phương Đình Dư đã đề cập đến việc này sớm hơn cậu mà Lục Hoành có chút nôn nóng, không vui.

"Đều như nhau, dù sao thì kết quả cuối cùng còn không phải là em gả cho anh à."

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Phương Đình Dư, khóe môi của Lục Hoành từ từ có chút độ cong rõ ràng, cậu đưa tay giữ chặt lấy cằm cô rồi lần nữa cúi đầu hôn xuống.

"Được."

Vừa tốt nghiệp liền kết hôn.

Sau đó cả đời này cũng không chia rời.

Lúc khai giảng năm hai đại học, Phương Đình Dư liền tìm một lý do dọn từ ký túc xá ra ngoài sống, cùng với Lục Hoành ở chung với nhau.

Cả một kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của năm nhất đại học, chỉ cần vừa có cơ hội thôi, cô và Lục Hoành gần như là cả ngày đều dính chặt lấy nhau, do đó khi đột nhiên quay lại cuộc sống tập thể ở ký túc xá, Lục Hoành không còn ở bên cạnh nữa, Phương Đình Dư không tránh được có chút không quen.

Xung quanh cũng quen biết một vài cặp đôi đều đã dọn ra ngoài sống cùng với nhau rồi, Phương Đình Dư nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhịn không được cũng động một chút tâm tư.

Thấy được một chút do dự như vậy của Phương Đình Dư, Lục Hoành sao có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua được, buổi tối lúc đi ngủ, cậu liền dỗ cho Phương Đình Dư trong lúc mơ mơ hồ hồ đồng ý với cậu.

"Dù sao thì sau này em cũng phải sống cùng với anh thôi, tập làm quen trước cũng tốt."

Đối với lý do mà Lục Hoành đưa ra, Phương Đình Dư cũng không tìm được bất cứ chỗ nào để phản bác, liền dứt khoát mà quyết tâm dọn từ ký túc xá ra bên ngoài.

Những lúc có tiết học thì cùng với Lục Hoành ra khỏi nhà để lên lớp, tan học hoặc những lúc không có tiết liền cùng nhau đi dạo siêu thị, quay trở về căn hộ, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau làm tổ trên sofa xem tivi.

So với sự rảnh rỗi của Phương Đình Dư, Lục Hoành học bổ trợ thêm một chuyên ngành có liên quan đến quản lý doanh nghiệp, có lẽ là bản thân cậu có thiên phú trên lĩnh vực đó, đối với Lục Hoành mà nói, ngược lại cũng không có gì là quá khó khăn, chỉ là bỏ ra nhiều thời gian hơn một chút.

Mà cậu thì lại chỉ muốn bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh Phương Đình Dư làm một chút chuyện vui vẻ.

Mỗi tối được Lục Hoành dỗ đi vào giấc ngủ, mỗi sáng lại thức dậy trong lồng ngực của cậu, chẳng qua được mấy ngày, Phương Đình Dư cũng dần dần thích ứng và làm quen được với trạng thái cuộc sống như vậy.

Khoảng thời gian sau khi ở cùng nhau trôi qua rất nhanh, thêm vào đó là những lúc ra ngoài đi học, chớp mắt một cái đã đến mùa tốt nghiệp rồi.

Một ngày trước khi tốt nghiệp, Lục Hoành đã dẫn Phương Đình Dư đi lãnh giấy chứng nhận, quyển sổ màu đỏ vừa cầm vào trong tay, quyển sổ kia của Phương Đình Dư liền trực tiếp bị Lục Hoành tịch thu mất.

"Anh bảo quản thay em......"

Lục Hoành lời còn chưa dứt thì hai quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay đã bị Phương Đình Dư cướp đi mất.

Ánh mắt của cậu thuận theo động tác của cô mà đã dần lạnh xuống, "Không phải nói là......", không phải nói là chỉ kết hôn, không ly hôn hay sao?

Lời nói của Lục Hoành còn chưa tiếp tục nói xong, trong một giây ngay sau khi giấy chứng nhận kết hôn bị giành mất, Phương Đình Dư động tay hai, ba cái liền đem giấy chứng nhận kết hôn xé đi mất.

Những mảnh giấy nát vụn bị cô tiện tay ném đi, động tác có vẻ tùy ý, các mảnh giấy vụn cũng theo đó lất phất rơi xuống.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy một màn này, Lục Hoành chỉ cảm thấy trái tim của mình bị mạnh mẽ đập vào.

Nhưng sau một giây, Phương Đình Dư lại càng có thể đem đến cho cậu niềm kinh hỷ mà cậu không thể ngờ tới.

Phương Đình Dư đứng trong màn mưa của những mảnh giấy vụn, cô cong môi khẽ mỉm cười với Lục Hoành.

Nụ cười vừa hiện ra, giọng nói cô cũng trở nên tươi đẹp.

Lục Hoành nhìn đến mức có chút ngây người.

"Tân hôn vui vẻ, ông xã."

Bạn học Lục Hoành của em à.

Vẫn luôn chưa nói với anh.

Được anh thích thật sự là một việc hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của em.

Anh đã thích em như vậy,

Xem như là hồi báo,

Vậy thì mãi mãi ở bên nhau nhé