Tôi bước vào quán ăn đã hẹn trước. Đa số các bạn học mà một năm rồi không gặp đều khen tôi chín chắn và xinh đẹp hơn rất nhiều. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại. Trong phút giây lơ đãng, tim tôi bỗng đập mạnh… Tôi thấy anh đang ngồi ở một góc sofa, bên dưới đôi mày kiếm là đôi mắt đen láy ẩn hiện ý cười ôn hòa. Có điều vẻ mặt này của anh chỉ dành khi nói chuyện với bạn thân. Anh không nhìn tôi nhưng tôi biết anh thấy tôi đi vào đây.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bên cạnh anh không có phụ nữ. Anh không dẫn cô ấy đến đây! Tích tắc ngắn ngủi, niềm vui và hoang mang dâng trào trong lòng tôi.
Anh vẫn như trước đây. Ngay cả cách ăn mặc cũng giống hệt hai năm trước. Anh vận áo thun xanh nhạt với quần bò bạc màu trẻ trung và nhã nhặn.
Tôi chua xót, thầm mắng chính mình: Dương Ảnh, rốt cục mày đang nghĩ gì vậy? Mày đã có bạn trai! Anh ấy cũng có bạn gái rồi! Hai người hoàn toàn không có khả năng!
Nhưng sự chờ mong, vui mừng và đau khổvẫn rõ ràng và sâu đậm như mỗi lần tôi hồi tưởng lại chuyện cũ suốt hai năm qua.
"Ảnh Tử!" Tiểu Trư đang ngồi thì phát hiện ra tôi. Cô nàng duyên dáng bước lại chỗ tôi, vừa cười vừa nói, "Tớ cứ tưởng cậu bận không đến được! Tới đây nào, để tớ hôn một cái!" Nói xong, đôi môi đỏ bừng của cô nàng hôn một cái chụt lên mặt tôi!
Tiểu Trư từng nằm ở giường trên trong kí túc xá, là bạn thân của tôi. Hành động hào phóng kiểu này của cô nàng xảy ra như cơm bữa, nhưng nó vẫn khiến các bạn khác bật cười nhìn chúng tôi chăm chú. Tôi nặn ra nụ cười gượng gạo. Tiểu Trư lại kéo tôi ngồi xuống. Tôi mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn tôi chăm chú. Tôi ngồi vào chỗ của mình, lén đưa mắt nhìn sang anh, tôi thấy anh vẫn bình thản trò chuyện với bạn bè.
Tôi chợt nhớ trước đây, Tiểu Trư nói làn da của tôi rất đẹp. Vì vậy cô nàng hay đùa cợt và đòi hôn tôi, nhưng lần nào anh cũng nổi giận đùng đùng kéo tôi ra sau, không cho Tiểu Trư hôn. Tuy mỗi lần Tiểu Trư đều kháng nghị nhưng tôi rất thích sự chiếm hữu đáng yêu của anh...
Tôi không kìm được ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh của anh. Ánh mắt lúc anh nói chuyện với người khác dịu dàng, phảng phất như nói chuyện gì đó rất vui... Tôi ép mình khống chế cảm xúc. Dương Ảnh, không được nghĩ ngợi lung tung nữa!
Người này từng bị mày vứt bỏ trước đây, từng bị mày tổn thương. Anh đã tìm được một cô gái xinh xắn dịu dàng yêu đương suốt hai năm qua.
Cả đời này, anh sẽ không yêu mày nữa, không thuộc về mày nữa...