Quán bar mr. Lay
Đám nhân viên vừa nhìn thấy anh bước vào đều cung kính như bân.
"Chào Hình nhị gia!"
"Chào Hình nhị gia!"
"Mấy nay kinh doanh thế nào?" Hình Lẫm truyền lời lại người đi theo phía sau.
"Dạ, đều rất ổn ạ!" Lý Hiểu cung kính đáp lời.
"Hình gia, có người muốn gặp ngài ở phòng 403." Một nhân viên bước tới cung kính nói.
Anh phất tay cho lui rồi thông thả đi vào.
Phòng Vip 403.
"Hình nhị gia, ngài tới rồi." Người đàn ông trung niên, cúi người cung kính nói.
"Hôm nay ngọn gió nào đưa Hùng tổng tới đây?" Hình Lẫm thông thả bước qua ghế ngồi xuống vắt chéo chân lên bàn.
"Tạch.." điếu thuốc cầm trên tay liền được Lý Hiểu châm lên, nhanh chống phất tay cho mấy em phục vụ ra ngoài.
"Tôi có tin tốt muốn thông báo cho Hình nhị gia biết."
……
..
Bên ngoài quầy bar.
Phương tiểu Noãn đang ngồi ở quầy sắp lại lịch hẹn phòng của khách, a Vĩnh vội vội vàng vàng đi tới gọi.
"Tiểu Noãn, Hình nhị gia tới rồi.."
Còn chưa dứt lời cô ta đã đứng tọt dậy, vui ra mặt. " Hình nhị gia đang ở đâu?"
"Để anh đưa em đi."
Cô ta không chút chần chừ, liền theo chân a Vĩnh.
Bên trong căn phòng 403.
"Ông làm rất tốt. Nhất định sẽ không để ông chịu thiệt."
"Cám ơn Hình nhị gia trọng dụng."
Cuộc đối thoại bị cắt đứt bởi tiếng nói của người phụ nữ không biết phép tắt tự mở cửa xong vào.
"Hình nhị gia, em nhớ anh quá!" Phương tiểu Noãn nói chạy tới ôm chầm lấy anh.
Hình Lẫm không chút biểu tình, đôi mày rậm thanh tú khẽ nhíu lại.
Khuôn mặt Lý Hiểu liền tái xanh nuốt nước bọt sợ hãi, nhanh chóng cúi người gỡ tay cô ta ra.
"Tiểu Noãn, cô nên ra ngoài trước đi."
"…" Phương tiểu Noãn ngơ ra, chưa kịp nói gì.
"Hình Lẫm này ghét nhất là những kẻ không biết điều, đặc biệt là không giữ nguyên tắc..” Hình Lẫm không mặn không nhạt lên tiếng, ánh mắt anh rũ xuống cũng không rõ cảm xúc.
Tuy lời nói không rõ ràng, nhưng a Vĩnh liền hiểu được, lập tức quỳ xuống. " Hình nhị gia tha tội, tôi không biết ngài.. đang bận, chỉ muốn cho ngài chút bất ngờ, tôi thật sự.. biết lỗi rồi." Anh ta dập đầu liên tục đến gướm máu.
Hình Lẫm dáng vẻ thờ ơ lắc lư ly rượu đỏ trên tay uống một ngụm. “Hôm nay tâm trạng tao rất tốt, nể tình mày theo tao nhiều năm, dẫn theo cô ta, cút.."
“Hình nhị gia..” a Vĩnh run rẩy nhìn anh, hắn ta chỉ muốn lấy lòng để anh được vui không ngờ mọi chuyện lại.., còn chưa kịp nói thêm gì..
Phương tiểu Noãn lắc đầu kích động, liền quỳ dưới chân anh. “Hình nhị gia, em thật sự không cố ý, vì em nhớ anh quá nên có hơi lỗ mãng, nghĩ tình em là bạn gái của anh, bỏ qua lần này cho em đi có được không?" Cô ta cố giữ bình tĩnh nói ghì tay áo anh với ánh mắt mong chờ. Cô ta biết mình đã lỡ tự ý làm càng khi chưa được anh cho phép đã xông vào.. nhưng cô ta càng nói càng tự tin, nghĩ thân phận mình không giống họ nhất định sẽ được khoan hồng.
“Bạn gái?” Hình Lẫm gạt tay cô ta ra cười ha hả. "Tôi chưa từng có bạn gái. Đó chỉ là đơn phương cô nghĩ thôi, tôi không phản bác không có nghĩa là tôi đồng ý. Huống gì.."
Anh nhếch mép không nói hết ý, thờ ơ đứng dậy quay lưng bước đi cùng một thanh âm lạnh lùng truyền lại. "Một lời Hình Lẫm này không muốn nói lại hai lần, cứ vậy mà làm ha.."
Hùng tổng liền nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi khúm núm theo sau. Con người Hình Lẫm đúng là như vậy máu lạnh vô tình chỉ có thể phục tùng không nên đắc tội, với anh phụ nữ chỉ là công cụ vui chơi, đừng nói gì đến hai từ danh phận. Đúng là quá ngây thơ..
Phương tiểu Noãn nhìn theo bóng lưng anh mà nước mắt dàn dụa. Cô ta cứ nghĩ được Hình nhị gia giữ lại là đã có thể danh chính ngôn thuận được trở thành người phụ nữ của anh, nhưng thật sự không ngờ vẫn chỉ là mơ tưởng, với anh không ai có thể là ngoại lệ.
..
Buổi tối ở Giản gia.
“Tại sao ba mẹ lại không ngăn cản nó, ba mẹ cũng hiểu rõ con người của Lay như thế nào mà.., con đã nói từ đầu mà ba mẹ không nghe. Đám đàn ông nhà họ Hình chỉ toàn là cặn bã cứ nhất quyết bắt Ninh nhi phải về đó làm dâu, thiệt là tức quá mà.” Giản Nam nói qua màn hình điện thoại mà giận đến mặt mày biến sắc.
“Con đừng có nói nữa, ba nhức đầu muốn chết rồi đây. Đang không nó lại chọn Lay ai mà biết..” Giản Hòa nói tay day day thái dương hiện rõ sự mệt mỏi.
Tú Hoa nghe được lời này lại khóc nức nở. “Trời ơi con gái bảo bối của tôi.”
“Bà có im đi không? Con gái tôi đang khỏe mạnh bà trù ẻo cái gì, mới gọi rồi bà không thấy sao, cứ chờ thêm thời gian nữa đi rồi tính tiếp.”
“Ông thì chỉ biết có chờ, hết hưởng tuần trăng mật rồi lại đến cuối tuần. Sang đó thăm cũng không gặp được, tôi nhớ con gái, tôi buồn tôi khóc ông cũng hổng cho. Ông là có ý gì đây?”
“Bà thì biết cái gì mà nói. Kể ra nhà họ cũng biết chuyện không nên quá manh động. Với lại Ninh nhi và Lay ở nhà riêng chứ nào có ở chung mà gặp với không. Bà cũng biết tính tình của cái thằng đó kỳ cục sao mà, nó đã cho Ninh nhi trở lại trường thì cũng coi như có tính người lắm rồi, miệng mồm bà nói chuyện không suy nghĩ lỡ bà qua đó nói bậy chọc giận nó..”
Giản Nam thở dài, bức xúc thiệt sự. “Ba mẹ đủ rồi đó, đây đâu phải là lúc để cãi nhau, con sẽ tranh thủ về trước đại hội cổ đông của Hình thị, để xem tình hình thế nào đã, con bé Ninh nhi này quá tùy hứng thiệt là khiến người khác không thể nào yên tâm được.”